Chương trước
Chương sau
Mấy bạn học nữ ở phòng bên nghe thấy tiếng la cũng vội vàng chạy qua xem rối rít hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lại nhìn đến Tiêu Dạ Nguyệt ngồi trên đất với tám ngón tay bầm tím rướm máu, mọi người đều kêu lên chạy lại.

"Trời đất ơi. Sao lại bị thương nặng thế này?"

Cố Linh Lan ở phòng ký túc xá tầng trên, cô vừa đi xuống cầu thang để đến phòng học thì thấy có phòng ở lầu dưới mọi người túm tụm lại nên cũng tò mò bước đến.

Lúc cô nhìn thấy Tiêu Dạ Nguyệt ngồi ở kia, hai bàn tay đang được các bạn học nâng lên thổi, cô kinh ngạc đến sững người, rồi chuyển qua lo lắng hốt hoảng.

Vội đẩy mấy bạn học phía trước ra để chạy vào, cô ngồi xuống nhìn tay Tiêu Dạ Nguyệt, "Tiểu Dạ Nguyệt, sao lại thế này?"

Tiêu Dạ Nguyệt nhìn cô cong miệng xuống không đáp lại.

Một bạn học đang thổi tay cho Tiêu Dạ Nguyệt trả lời cô, "Mình đang ở phòng bên cạnh thì nghe thấy rầm một tiếng. Lúc qua thì đã thấy như vậy rồi?"

"Trời ơi, tay bị thương nặng như vậy. Em ấy là học trò của thầy Lâm đúng không, ngày kia đã diễn ra cuộc thi rồi, tay bị như vậy thì không đánh đàn được mất."

Một bạn học nhìn đến bàn trang điểm ở bên cạnh, "Có phải là bị cái bàn này đè vào không? Bàn này nặng lắm. Hôm trước mình cũng mua một cái về nhà. Cha và anh trai mình gồng đến cả cơ mặt mới bê được nó lên, thành ra mắng mình té tát."



Cố Linh Lan cũng nhìn đến bàn trang điểm này, lại ngẩng lên nhìn Triệu Mẫn đang chưng hửng đứng bên cạnh, "Phòng này của Triệu Mẫn đúng không?"

"Đúng vậy, là phòng của Triệu Mẫn và Du Hoan, Du Hoan ở lớp đàn violon, hôm nay cô ấy có việc bận nên nghỉ."

Cố Linh Lan tức giận đứng bật dậy đẩy Triệu Mẫn đập lưng về sau, quát lơn "Cô cố tình đúng không?"

"Cố tình là cố tình cái gì? Tôi nhờ cậu ta bê hộ tôi cái bàn, cậu ta đồng ý rồi, tôi có ép đâu. Là do cậu ta yếu, cái bàn cũng không bê nổi thì trách ai."

Bạn học nữ vừa rồi nhíu mày đáp lại, "Cái bàn đó rất nặng, cả cha và anh mình bê còn rất khó, huống chi cậu chỉ bảo của một mình em ấy bê, em ấy bê thế nào lên được."

Cố Linh Lan tức giận lao đến tát bốp cho Triệu Mẫn một cái. "Rõ ràng là cô cố ý. Cô vốn không thích em ấy, muốn em ấy không thể hiểu diễn được."

Triệu Mẫn cũng không yếu thế mà tát lại Cố Linh Lan. "Ừ đấy, là tao cố ý đấy. Ai bảo nó ngu."

Cố Linh Lan tức đến run cả người. Một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng bị ai đánh dù chỉ là một nhành hoa, lúc này bị ức hiếp nhau vậy tức đến đỏ cả mặt.

"Triệu Mẫn, cô có phải con người không vậy? Em ấy làm gì cô, em ấy tài năng cũng là cái tội sao? Em ấy thích đàn ông là cái tội sao? Cô lại cứ phải một hai ganh ghét với em ấy, cô là động vật bốn chân à. Động vật bốn chân nó cũng không có sống đểu như cô." Cố Linh Lan vừa nói vừa lao vào túm tóc Triệu Mẫn dúi đầu cô ta xuống, cọ tát lại cô ta hai cái.

Các bạn học xung quanh liên tục can ngăn kéo hai người ra, "Thôi nào, mọi người bình tĩnh lại đi."

Triệu Mẫn bị kéo ra giơ chân đá về hướng Cố Linh Lan, "Cái loại mày không phải là ở cùng một chỗ với nó sao. Lũ nhà giàu hay thích lên mặt. Mỗi ngày đi một chiếc xe, ai cũng biết mày giàu rồi, mày tỏ vẻ cho ai xem. Thằng người yêu mày cũng là con cóc đòi trèo mâm son, nghèo khố rách áo ôm, thấy mày giàu lên mới bám vào mày, mày tưởng nó yêu mày thật sao. Cái loại đồng tính luyến ái còn không ghê tởm sao, bà mày khinh.

Vì nó giàu, nó cướp đi cơ hội của bao nhiêu người khác. Diệp Nam đã phải cố gắng rất nhiều từ đầu năm để chuẩn bị cho buổi biểu diễn lần này. Tự nhiên nó ở đâu xuất hiện cướp mất đi cơ hội của cậu ấy, nó còn không đáng bị như vậy sao."

Cô Linh Lan bị kéo lại không thể đánh người được, tay chỉ vào mặt Triệu Mẫn, "Cuộc thi là công bằng, là do Diệp Nam đòi biểu diễn chung với Tiểu Dạ Nguyệt. Cậu ấy cũng phải cố gắng rất nhiều, ngày đêm luyện tập. Bản tính cô tham lam, lúc nào cũng nghĩ đến tiền, cô đừng nghĩ ai cũng giống mình."

Mọi người ở một bên đánh nhau, chửi nhau ôn ào, Tiêu Dạ Nguyệt ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn họ, cũng không trách, không khóc, chỉ lặng im như vậy.

Cố Linh Lan quay lại đỡ cậu đứng dậy, "Chúng ta xuống phòng y tế băng bó vết thương lại trước. Còn phải đến bệnh viện chụp xem có bị gãy xương không."



Lại quay ra nhìn về phía Triệu Mẫn, "Tôi sẽ báo chuyện này lên nhà trường. Cô tự biết bản thân mình làm gì, hậu quả tự cô chịu, đừng có nghĩ chúng tôi lại dùng tiền. Chúng tôi có tiền cũng chẳng bao giờ them dùng lên người cái loại tham lam ích kỷ như cô."

Cố Linh Lan dẫn Tiêu Dạ Nguyệt xuống phòng y tế để bác sĩ ở đó rửa vết thương và tạm thời băng bó lại các ngón tay cho cậu.

Bác sĩ đặt hai bàn tay của cậu lên bàn, mắt quan sát chỗ các khớp đốt tay của cậu bị bầm tím xây xát đang rỉ máu.

"Cậu bé có đau không? Nếu đau phải cố nhịn một chút nhe rửa vết thương sẽ hơi xót."

Tiêu Dạ Nguyệt nhỏ giọng dạ một tiếng, "Kông đau ạ."

Bác sĩ là nữ, tuổi đã gần năm mươi. Bà búi tóc cao và đeo một cặp kính, còn có nụ cười rất hiền từ, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng.

"Sao lại để bị thương như vậy. Học ở đây mọi người đều quý nhất là bàn tay, nhất định phải cẩn thận." Bà vừa rửa vết thương cho cậu vừa nói.

Tiêu Dạ Nguyệt nghe bà nói vậy thì mỉm cười, "Cháu kông cẩn thận ạ."

Cố Linh Lan thì đi ra ngoài gọi điện thoại cho Tống Cảnh Nghi, đồng thời cũng thông báo lại toàn bộ chuyện cho Lâm Nghị biết để ông xử lý.

Học với nhau ba năm cô đã chẳng lạ gì tính cách của Triệu Mẫn nữa. Nhưng lại chẳng thể ngờ được cô ta lại ra tay tàn độc như vậy, sẵn sàng hủy hoại đi tương lai của người khác.

Lúc Tống Cảnh Nghi nhận được điện thoại của Cố Linh Lan thì hắn đàn bất đắc dĩ phải đón tiếp Ôn Thường Thế. Hắn vốn không định nghe điện thoại nhưng không biết thế nào lại ấn nghe.

Nghe thấy Cố Linh Lan tóm tắt nói lại sự việc mà hắn đứng bật dậy, còn chẳng thèm nghe tiếng gọi tức giận của Ôn Thường Thế mà bỏ đi ngay.

Lúc lái xe trên đường mà lòng hắn nóng như lửa đốt, vượt mấy cái đèn đỏ, phóng vượt quá cả tốc độ.

Và đương nhiên là hắn đã bị cảnh sát giao thông tóm lại. Vi phạm luật giao thông không thể chạy được.

Cảnh sát nhìn thấy gương mặt lo lắng của hắn, lại nghe hắn giải thích có người nhà bị thương nặng, vì quá lo nên mới lái xe nhanh.



Nghe công dân nói đến vậy rồi mà còn làm khó thì cũng không hay. Nhưng khiển trách vẫn phải khiến trách, phạt tiền vẫn phải phạt.

Sau khi bị tóm lại mười phút Tống Cảnh Nghi mới có thể lái xe đi. Lúc này hắn cũng bình tĩnh hơn một chút gọi điện lại cho Cố Linh Lan để nghe cô nói rõ hơn mọi việc.

Nghe Cố Linh Lan tường thuật kĩ lại sự việc, hắn hận không thể bóp chết Triệu Mẫn lại ngay lập tức.

Bảo bối của hắn, hắn ngay cả mảnh vải cũng không dám cầm đánh cậu, mỗi ngày đều lo cậu chuột rụt ngón tay mà xoa bóp, cô ta lại dám làm cậu bị thương như vậy.

Là thấy hắn quá nhân từ rồi sao?

Ha.

Đáng chết.

Tiêu Dạ Nguyệt vừa được băng bó xong, bốn ngón tay đều bị quấn vải trắng lại, cậu đang ngồi trên giường trong phòng y tế nghe bác sĩ dặn dò. Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm từ bên ngoài, cậu ngẩng mặt lên thì thấy tiên sinh đang đứng nhìn cậu.

Lời tác giả: Like + Cmt để tiếp tục ủng hộ mình nha 💏

Mình định làm phiên ngoại thế giới ABO cho bé bánh bao Dạ Dạ. Tưởng tượng nội dung thôi mà mình đã quắn quéo cười tủm tỉm như điên rồi. Mẹ mình toản bảo con này riết rồi nó bị tâm thần lúc nào không hay 🤣🤣
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.