Edit & Beta: Hoa Cúc
Lâm Trạch Xuyên quyết định không để ý đến Cố Viêm. Anh cảm thấy tranh luận cùng Cố Viêm chỉ khiến mình tức chết. Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh đùa giỡn văn hóa——
Lúc này, điện thoại của Cố Viêm vang lên. Cố Viêm đứng dậy rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
Sau khi Cố Viêm rời đi, Lâm Trạch Xuyên nhàm chán cầm một trái quýt bắt đầu gẩy gẩy. Khi Lâm Trạch Xuyên cúi đầu lột vỏ quýt, thì thấy một người đến trước mặt anh. Anh ngẩng đầu, đối phương là một thiếu niên diện mạo thanh tú.
Thiếu niên này sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đợi một lúc, cậu ta cũng không mở miệng. Lâm Trạch Xuyên cũng không để ý đến nữa, tiếp tục cúi đầu lột vỏ quýt.
Thiếu niên thanh tú vốn định dùng ánh mắt giết chết Lâm Trạch Xuyên, chỉ là Lâm Trạch Xuyên không phối hợp với cậu ta, Lâm Trạch Xuyên cúi đầu, ánh mắt hoàn toàn mất đi hiệu lực công kích.
“Này!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng gọi một tiếng. Thiếu niên này một thân kiêu căng ngạo mạn, hiển nhiên không phải người láu cá trong giới giải trí. Vừa thấy đã biết là một tiểu thiếu gia nhà ai được nuông chiều từ bé.
Lâm Trạch Xuyên lột một miếng quýt bỏ vào miệng, ăn xong mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên anh vừa gạt qua một bên mở miệng hỏi “Cậu gọi tôi?”
“Không gọi mày thì gọi ai!” Cho tới bây giờ đều là người ta lấy lòng nịnh bợ cậu ta, thiếu niên này đâu chịu nổi sự lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-sieu-sao-la-thu-tieu-thu-la-sieu-sao/1284459/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.