Chương trước
Chương sau
Editor: Tứ Phương Team

“Đi.” Khúc Mai vỗ vỗ tay cô, sau đó có chút lưu luyến xuống lầu.

Lúc đầu bọn họ xuống lầu hẳn không có chuyện gì, thế nhưng Hứa Hân ngoài ý muốn thấy được trước khi Tống Tiểu Linh lên xe ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt kia tràn ngập thù hận, dường dư muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Hứa Hân không tự chủ được run cầm cập, cô thật không ngờ Tống Tiểu Linh là đóa đen trắng, tuy kiếp trước đối với cô làm không ít chuyện, đời này cũng biết chuyện cũng có liên quan tới cô ta, nhưng thật không ngờ lại không thể nhìn thấu cô ta. Cô ta rút cộc có bao nhiêu không thích về nông thôn, thích bao nhiêu phú quý.

Như vậy về sau Tống Tiểu Linh với Hứa gia khả năng cũng không có lợi, thậm chí có khả năng vì lợi ích cao mà buông tha Hứa gia, giống như bây giờ cô ta buông tha Tống gia.

Ngay lập tức ở phía sau có một bóng dáng chắn trước mặt cô, thẳng tắp cao ngất, giống như đem tất cả tai họa chắn bên ngoài, bảo vệ cô dưới cánh chim của mình.

Hứa Hân rất cảm động đưa tay kéo áo sơ mi Thiệu Kiến Quốc, nhiệt độ cơ thể anh rất nóng, nhưng lại để cô có cảm giác an tâm.

Khẳng định Thiệu Kiến Quốc cũng thấy được ánh mắt của Tống Tiểu Linh, nếu không cũng sẽ không đột nhiên chắn cô ở phía sau.

Như vậy là đủ rồi, chỉ cần có anh ở đây thì không có gì phải sợ.

Nhưng Tống Tiểu Linh lúc này đã lộ ra vẻ mặt sợ hãi, điều này làm cho Khúc Mai và Hứa Bân ở trong xe hiểu lầm hắn bị Thiệu Kiến Quốc trừng mắt.

Ban đầu hai người kia vốn muốn an ủi vài câu, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì bọn họ đều lựa chọn không mở miệng.

Ở khoảnh khắc này Tống Tiểu Linh cảm thấy mình bị cô lập, bọn họ và Hứa Hân mới đúng là người một nhà còn mình chẳng qua là đứa con sau khi tìm tới, trừ bỏ quan hệ huyết thống thì vĩnh viễn không hợp, chỉ sợ về sau sẽ ngày càng bất hòa.

Sau khi nghĩ tới đâu, cô rất sợ hãi.

Trước kia Tống Tiểu Linh chán ghét mình sống ở nông thôn, cả ngày không ngừng làm việc, bên cạnh tất cả các đàn ông đều thô tục, quanh năm suốt tháng không có đồ để mặc.

Cô trông mong suy nghĩ thật lâu mới có một cơ hội như vậy, rất không dễ dàng thay đổi chỗ ở, cô còn chưa kịp cao hứng chẳng lẽ bị người khác đoạt lại?

Cô quyết định không thể ngồi chờ chết, nếu tiếp tục để Hứa Hân vẫn giữ liên lạc với Hứa gia thì khả năng cô ta rất nhanh cũng sẽ bị từ bỏ.

Nhưng chuyện này Hứa gia hoàn thoàn không thể làm trợ thủ của cô ta, cô ta bây giờ chỉ có thể liên hệ với tên đàn ông kia, cô đưa tiền người kia góp sức, nhất định phải đem Hứa Hân đã kích không dậy nổi.

Nếu có thể trực tiếp giết chết cô ta(HH) thì tốt rồi, nhưng không được vì đó là tội phạm. Làm không tốt, cô ta vẫn còn vì bản thân mình.

Mà người đàn ông kia quỷ kế đa đoan, hắn giúp đỡ Tống Tiểu suy nghĩ một kế độc.

Sau đó Tống Tiểu Linh liền nghĩ biện pháp bí mật liên lạc với chị của mình và Triệu Văn Thành, chuyện này còn cần hai người bọn họ cùng làm thì mới có thể hoàn thành.

Nếu như vạn nhất phạm sai lầm không được vậy thì không cần nữa.

Người đàn ông kia nói được lắm, bỏ đi đảm bảo rất soái, chỉ cần có thể bảo vệ mình bỏ qua hai người với mình không có tác dụng thì cũng rất bình thường.

Hơn nữa Tống Tiểu Linh đối với Tống Tiểu Hoa hầu như không có cái gọi là tình thân, nếu gọi là tình thân thì những ngày ở nhà cô sống thật tốt, thiếu sinh hoạt, mặc quần áo ngụy trang ra ngoài. Cuộc sống như vậy cô cũng sớm đã hài lòng, từ bỏ Tống Tiểu Linh một chút do dự cũng không có.

Huống hồ từ nhỏ Tống Tiểu Hoa kia bắt nạt cô không ít, cũng vì không muốn bị cô ta bắt nạt, Tống Tiểu Linh mới học được cách làm thế nào để yếu thế trước mặt người khác, làm sao để kiềm nén tâm tình của chính mình, có thể nói không có Tống Tiểu Hoa sẽ không có Tống Tiểu Linh hiện tại.

Sau khi quyết định xong, một âm mưu chính đang chầm chậm hình thành, chỉ có điều những chuyện này Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc cũng không biết. Bây giờ bọn họ phiền não nhất là chuyện tiết mục trong bộ đội. Hứa Hân muốn vào thành mua hoa, vì trong nhà đều bị cô luyện tập rơi rụng, căn bản không thể lấy đi biểu diễn được. Mà Thiệu Kiến Quốc nghĩ đến Tống Tiểu Hoa thì có chút không yên lòng, muốn đi theo.

Không còn cách nào khác Hứa Hân chỉ có thể đồng ý, tuy có chút lo lắng Tống Tiểu Hoa sẽ làm mấy chuyện xấu, nhưng lần này có Thiệu Kiến Quốc đi cùng, không tin bọn họ có thể bắt cóc mình đi được.

Trên thực tế thì Hứa Hân sai rồi, thật sự có người bắt cóc cô.

Tất cả mọi việc diễn ra từ khi gặp phải Tống Tiểu Hoa.

Vốn Hứa Hân và Thiệu Kiến Quốc mua xong thì dự định đến Hứa gia, dù sao lần trước cô cũng nói mình muốn đi gặp người ba ba kia một lần.Thật ra ông cũng không xấu, chỉ có chút trượng nghĩa yêu thích bảo vệ kẻ yếu, sau đó lại hổ thẹn với con gái ruột. Hơn nữa tuy nói kiếp trước Hứa Hân không phải con ông, nhưng lại có tính khí giống ông một trăm phần trăm, hai người bướng bỉnh không người nào đụng vào người nào tình huống vậy hai người cùng giương kiếm, một khi đụng vào liền như lửa bắn tung tóe.

Nhưng bây giờ Hứa Hân dự định thay đổi cách sống, nghĩa là sẽ không để cho mình xem như thấp kém lại có thể diễn tả ý nghĩa trong lòng. Đặc biệt lần này trở lại cô dự định sẽ đập một làn sóng nịnh nọt, Hứa thủ trưởng sẽ không tìm được phương hướng, nhưng Tống Tiểu Linh kia vẫn còn đang tồn tại. Cô không muốn ở Hứa gia dừng bước, không phải vì có thể đứng lại mà muốn hại cô ta. Có thù hận không báo không phải phụ nữa, cô mới sẽ không để như vậy mà chịu đòn.

Nghĩ như vậy cô liền mua ba miếng thịt ba chỉ, dự định trở về tự mình xuống bếp làm cho ba Hứa một nồi thịt kho tàu, ông làm lính chắc sẽ thèm thịt vì lẽ đó thích ăn nhất là cái này. Thế nhưng bác sĩ bảo người lớn tuổi một tuần chỉ có thể ăn một lần, thêm cũng không được. Cho nên cô đã nghe qua từ Hứa Bân, nhà bọn họ tuần vẫn chưa ăn thịt kho tàu.

Khi vừa mua xong thịt thì trông thấy ba tên côn đồ đang đuổi theo Tống Tiểu Hoa, Hứa Hân nhíu lông mày, vì sao tình hình này lại quen thuộc như thế?
Lần trước Hứa Bân quản việc không đâu suýt chút nữa bị quấn lấy, cho nên cô muốn lôi kéo Thiệu Kiến Quốc đi.

Đáng tiếc Tống Tiểu Hoa đã kêu cứu mạng, còn nói: “Anh Thiệu cứu mạng, bọn họ, bọn họ… bắt được em sẽ đem em đi bán.”

Thiệu Kiến Quốc làm lính, bị Tống Tiểu Hoa trước mặt mọi người cầu cứu chỉ có thể lại đây giúp cô ta. Mấy tên côn đồ thấy có người đến giúp vội vàng xoay người chạy đi, sau đó Tống Tiểu Hoa nước mắt nước mũi cuối đầu xin Thiệu Kiến Quốc đưa cô ta về nhà xưởng.

Hứa Hân lạnh lùng nói: “Cô biết mình có chiêu trêu chọc lưu mạnh thì đừng đi ra, lạ thật nhỉ sao những lưu manh này đều thích tìm cô để ra tay?” Cô đắc tội với nhân vật nào, bằng không sao luôn có những người gây sự với cô.

Thiệu Kiến Quốc không quá thích bị người vây xem, sau đó nói: “Đi.” Ý của anh là tự mình đưa Tống Tiểu Hoa về, nhưng Hứa Hân sợ bị anh bị mắc mưu nên nhất định phải đi theo.

“Vậy được, chúng ta lái xe đi đi.” Thiệu Kiến Quốc không cách nào từ chối yêu cầu của vợ yêu, chỉ có thể lái xe đến.

Tống Tiểu Hoa yếu ớt nói: “Nhưng anh Thiệu…”

“Cô muốn làm gương mặt yếu ớt như vậy sao, hắn là người đàn ông của tôi còn cô là chị tôi, sau đó cô gọi hắn là anh Thiệu có ý gì?”

“Không không, tôi không có ý gì khác. Cái kia, em rể.”

“Đừng gọi như thân vậy, xin mời gọi hắn là Thiệu doanh trưởng.” Hứa Hân quay về Thiệu Kiến Quốc làm nũng nói: “Nghe đây, sau này cô ta còn gọi anh là anh Thiệu nữa thì không được trả lời, bằng không em sẽ không để ý đến anh nữa.” Ngữ khí làm nũng, rõ ràng rất quái đản nhưng cô chính là muốn ở trước mặt Tống Tiểu Hoa là như thế.

Ai bảo cô ta khiến người ta buồn nôn, nhìn thấy cô ta là cảm thấy rất buồn nôn.

“Cái kia Thiệu doanh trưởng.” Lên xe xong Tống Tiểu Hoa mới nói: “Nhà xưởng có cái hẻm nhỏ xe không vào được.”

“Đến nơi đi vào.” Thiệu Kiến Quốc bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng.

Xác thực nhà xưởng Tống Tiểu Hoa dừng chân là một địa phương hẻo lánh, trong ngõ hẻm có chút sâu thế nhưng xe không thể vào được, có điều xe đi vào thì khi đi ra có chút khó khăn.

Vốn Hứa Hân có thể không cần xuống xe, thế nhưng trong lòng cô không yên trí đi theo.

Ba người đồng thời đi về ký túc xá của Tống Tiểu Hoa, khi đi tới đột nhiên lao ra năm, sáu người đàn ông kéo lên đánh Thiệu Kiến Quốc.

“Các em lui về.” Thiệu Kiến Quốc một bên chống đỡ những người kia một bên nói Hứa Hân mau lùi lại, chỉ cần các em đi rồi anh mới hoàn toàn không để ý mấy tên mềm yếu này.

Hứa Hân nghe Thiệu Kiến Quốc nói xong lập tức lui về phía sau, cô đúng là muốn lên hỗ trợ, nhưng bây giờ lao ra chỉ sợ là chỉ có thể gây phiền toái. Đến thời điểm vạn nhất khiến Thiệu Kiến Quốc phân tâm thì cô sẽ chịu thiệt, đang muốn lôi Tống Tiểu Hoa đi thì phát hiện Tống Tiểu Hoa sớm đã không thấy tăm hơi.

Quả nhiên là trò lừa, vừa kêu một tiếng không tốt thì cảm thấy có người ở sau lưng tới gần.
Cô đột nhiên quay đầu lại, kết quả bị người che diện mạo mạnh mẽ bắt đi.

Tại sao lại như vậy chứ, cô tuyệt đối không ngờ bọn họ lại có lá gan lớn như thế dám bắt cóc cô. Phải biết cô không được yêu thương nhưng cũng là con gái Hứa gia, dám động vào cô chính là động vào miệng cọp rất gần.

Đúng là đủ xui xẻo, Hứa Hân giãy dụa mấy lần vẫn không thoát được, nhưng nghe bên tai có một thanh âm nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích, là ta.”

Triệu Văn Thành, hắn có phải điên rồi. Vốn đang cho rằng chỉ có Tống Tiểu Linh và Tống Tiểu Hoa hợp tác lại hành động trả thù thì sao hắn ta lại tham gia, hắn đây là có ý gì, không yêu được nên biến thành bắt cóc?

Người đàn ông này làm có khả năng yêu bản thân, vì lẽ đó bắt cóc mình có vấn đề. Đầu óc cô hỗn loạn tưng bừng, đặc biệt là bị bịt iệng mũi căn bản không nói được hô hấp có chút xa xỉ.

“Vợ…” Thiệu Kiến Quốc cũng phát hiện, anh muốn nhào tới cứu người nhưng bị vướng víu không còn cách nào.

Ngay sau đó anh dựa sát đem mấy chiêu đánh cho bọn họ tàn phế, Hứa Hân ở bên ngây ngất nhìn Thiệu Kiến QUốc vẫn cứ đem một người đá bay, tư thế kia quá tàn khốc.

Đáng tiệc, nếu như mình cũng biết đánh nhau thì tốt rồi.

Tốt nhất chuyện này không liên quan đến Tống Tiểu Hoa, bằng không chờ mình trốn ra được nhất định phải làm cho cô ta đẹp mặt.

Thiệu Kiến Quốc mấy lần đem mấy người kia xử lý, đuổi theo phát hiện đối phương phá hỏng một chiếc xe đưa vợ mình đi.

Thiệu Kiến Quốc tức giận mặt mày biến thành đen, vọt tới đầu hẻm lái xe đuổi theo, ở thập kỷ 70 ở trên đường truy đuổi thật sự rất hiếm thấy.

Hứa hân ở trên xe chân liên tục vừa đá vừa đạp, mà người ôm cô cũng hao hết khí lực, nói: “Tiểu Hân em đừng nghịch nữa, anh biết em không hạnh phúc, chúng ta cùng đi khỏi nơi này được không?”

“Triệu Văn Thành mặt anh sao lớn như vậy, dựa vào cái gì dẫn tôi đi?” Quả nhiên cùng Tống Tiểu Liên có quan hệ, bằng không sao hắn biết mình và Thiệu Kiến Quốc không hạnh phúc? Đúng rồi, lần trước thấy cô cũng nói như vậy. Nhưng khi đó mình không nghĩ đến hắn có thể vĩ đại như thế muốn bắt cóc mình đi để mình hạnh phúc?

Đúng là lý do buồn cười, vì lẽ đó nửa điểm Hứa Hân cũng không tin.

Kiếp trước cũng vào lúc này cô và Thiệu Văn Thành rời đi, chỉ là không nghĩ tới cô trốn tránh vẫn bị hắn bắt được trạm xe lửa. Biến đổi nhân sinh thật khó khăn, chỉ là hắn lần này bắt cóc thật khiến người ta có chút kỳ quái.

Kiếp trước cô nguyện ý đi theo hắn, cô còn đem theo chút tiền, có thể vì thế mà Triệu Văn Thành đồng ý đi cùng cô.

Ha!

Vận mệnh giống hệt lạ kỳ, chỉ có điều kiếp trước cô tự nguyện, nhưng kiếp này lại bị bọn họ bắt cóc.

Bắt cóc là phạm tội, đến lúc đó đưa bọn đi tố cáo xem chó cắn chó

Hứa Hân dự định như vậy, Triệu Văn Thành lại nói: “Anh bị ép buộc, anh dùng rất nhiều biện pháp để gặp em thế nhưng bộ đội quản nghiêm ngặt cơ bản không cho anh cơ hội. Viết thư cũng không tới tay em, tiểu Hân em có biết anh có bao nhiêu yêu thích em không?” Hắn mang Hứa Hân theo: đè ở trên xe nói, kỳ thật đầu đã đầy mồ hôi. Hắn không nghĩ tới một người phụ nữ lại có sức lực lớn như vậy, thật sự hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực.

“Yêu thích nên bắt cóc tôi? Lại nói, tôi cũng không thích anh.” Hứa Hân bình tinh lại, vì không muốn bị thương nên cũng không giãy dụa kịch liệt, bởi cô nhìn ta Triệu Văn Thành không biết là chịu kích thích gì mà con mắt đều đỏ, còn thỉnh thoảng liếc về phía sau xem xét.

A, là Thiệu Kiến Quốc. Cô ngẩng đầu phát hiện phía sau có một chiếc xe đuổi theo, chính là xe Thiệu Kiến Quốc.

Không trách trên xe hai người đàn ông này có bộ dáng sợ sệt, xe này mở ra cũng có chút chấn động lòng người.

“Ách, không thoát nổi chiếc xe phía sau.” Tài xế lái xe cắn răng nói, xem ra hắn rất gấp, cái cổ sau đã đầy mồ hôi.

“Thoát không nổi liền đụng, phát tín hiệu đi.” Triệu Văn Thành cảm thấy lần này coi là sắp xếp kín kẽ không một lỗ hổng, đáng tiếc không nghĩ đến gặp phải Thiệu Kiến Quốc hơn nữa hắn còn lái xe đưa người đi, sau đó liền xuất hiện tình huống như thế này. Cũng tốt là bọn họ đã tính toán kỹ, chỉ hy vọng nhanh chóng bỏ rơi Thiệu Kiến Quốc, như vậy liền có trực tiếp đưa Hứa hân đi.

Triệu Văn Thành mồ hôi không thể so với tài xế phía trước, hắn một bên khống chế Hứa Hân một bên duy trì thân thể cân bằng, lại thêm xe chạy quá nhanh quả thật có chút đáng sợ. Thật ra nếu như là người khác bọn họ đã sớm bỏ qua chứ không đi đến một bước nguy hiểm như thế, có thể bây giờ không có cách nào, Thiệu Kiến Quốc thật sự quá lợi hại. Hắn mắt thấy xe sắp đụng vào xe bọn họ, tin tưởng nếu không phải kiêng kỵ Hứa Hân thì chỉ sợ sớm đã va vào.

Ngay sau đó, Hứa Hân mắt thấy tài xế phía trước trên cửa sổ có treo một con cành vải đỏ, sau đó trong ngõ hẻm tối tăm đột nhiên chạy ra một chiếc xe ba bánh đánh thẳng tới Thiệu Kiến Quốc.

Đừng xem xe ba bánh lảo đảo không có khí lực, thế nhưng va vào thật cũng không hẳn là quá sức.

Tim Hứa Hân nâng lên, cô giẫy giụa về phía sau xem rất sợ Thiệu Kiến Quốc gặp nguy hiểm, nhưng rất nhanh bị Triệu Văn Thành đè ép xuống, vì trực tiếp đè lên đầu cô nên cái gì cũng không thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.