Hứa Hân mắt thấy trên mặt Khúc Mai dâng lên một tia thương xót, xe ra chiêu tự sát này vẫn dùng được, kiếp trước sao mình lại không sử dụng? Quả thật ngu ngốc, nếu dùng tốt nói không chừng không cần lập gia đình, không bị đuổi ra ngoài.
Nếu không mình cũng dùng.
Thế nhưng Thiệu Kiến Quốc ở đằng sau nói: “Đồng chí Tống Tiểu Linh, làm một người quân nhân tôi phải nhắc nhở cô một chút. Đứng đầu tự sát là sự yếu đuối cũng như không chịu trách nhiệm là một biểu hiện, thế nhưng cho cô sinh mệnh thì cha mẹ là một sự phản bội, cha mẹ nuôi dưỡng cô là sự sỉ nhục, vì người mà bên ngoài bọn họ bị người khác chỉ troe, sẽ làm bọn họ hổ thẹn với người đời, việc này cô có suy xét?”
Xong rồi, Hứa Hân cảm thấy mình không cần tự sát, đội một cái mũ lớn như thế cô cảm thấy mình tự sát sẽ trở thành một tội nhân.
Tống Tiểu Linh sợ ngây người, theo nhận biết của cô về Thiệu Kiến Quốc là một người đặc biệt ngu dốt, ở cạnh ba mình giống như một con chó nghe lời. Nhưng thật không ngờ hắn có thể nói ra những lời như vậy, không thể nào phản bác.
Há miệng thở dốc, thế nhưng Thiệu Kiến Quốc thế mà lại đưa ra một lời tổng kết nữa, nói: “Cô như thế không phải là muốn đem vợ tôi uy hiếp, bức bách, không thấy xấu hổ sao, cô cái gì cũng không làm, lại vì hành vi ngu xuẩn mà chịu ảnh hưởng, về sau chỉ sợ sẽ bị người khác chỉ trỏ sau lưng cả đời, chỉ sợ sẽ có áp lực tâm lý mà không thể sống thoải mái. Đương nhiên những tình huống này là sau khi cô thắt cổ thành công.”
Chết tiệt, Thiệu Kiến Quốc là cái quái gì, sao lại biến thành bộ dạng này? Lời nói độc ác, không lưu tình phê bình cùng chỉ trích khiến người khác thở hổn hển?
Đừng nói Tống Tiểu Linh trực tiếp bối rối, bờ môi cô xinh xắn lúc đóng lúc mở như muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời. Đúng vậy, cô không hề để ý.
Nửa lý lẽ cũng không có, quả thật là một tội nhân.
Tóm lại sau khi Thiệu Kiến Quốc nói xong, Tống Tiểu Linh không có biện pháp tiếp tục hành vi tự sát, cô ta thật sự không biết làm thế nào để nói lời xin lỗi. Tin tưởng từ khi cô ta vào cửa, chỉ có câu xin lỗi được xem là có tính chân thật thì mọi cái khác chỉ là diễn trò mà thôi.
Tuy Khúc Mai không quá thích khi Thiệu Kiến Quốc nói con gái mình như vậy, nhưng nghĩ lại cậu ta nói cũng không sai, quả thật con gái cần giáo huấn. Vì hành vi này khiến con gái tiến thoái lưỡng nan, nhưng nó sống chết muốn tới đây giải thích, bây giờ con rể cũng đã đắc tội.
Thiệu Kiến Quốc nói xong liền liếc nhìn Hứa Hân một cái, sau đó nháy mắt một cái tựa hồ đang chờ khích lệ, tiếp theo biết rõ Hứa Hân sẽ không để ý anh, lại xoay đầu sang một bên bắt đầu nghiêm túc.
Khẳng định tiếng cười kia không phải người nhà mình, Hứa Hân trợn mắt khẳng định Thiệu Kiến Quốc có bệnh tinh thân phân liệt, nếu không sao ánh mắt khi nhìn về mình và khi nhìn người khác lại khác biệt như vậy.
Trời ạ, cô đột nhiên cảm thấy mình không biết làm thế nào để yêu thương anh mới tốt, thật sự rất đáng yêu. Rõ ràng là một người lớn, lại làm cho người ta có dũng khí muốn sờ đầu anh.
Hứa Hân không biết mình bị làm sao, không có cách nào nhìn thằng anh rồi.
Khúc Mai nói: “Đi thôi, hôm nay đến đây được rồi, về sau khi làm chuyện gì Tiểu Linh phải suy nghĩ kĩ càng, ngày hôm nay anh rể con nói cũng đúng, con nên tỉnh táo lại.” Mấy ngày nay bọn họ rất lo lắng cho Tống Tiểu Linh, toàn bộ tâm đều được nâng cao.
Nhất là Hứa Bân, ngày Tống Tiểu Linh thắt cổ sau đó người trong nhà có chút trách hắn, nếu hắn không nói gì quá mức thì làm sao người ta sụp đổ dẫn đến tự sát. Sau đó Hứa Bân liền rơi vào trạng thái tự trách bản thân, cho đến hôm nay khi nghe Thiệu Kiến Quốc nói hắn mới biết có một số việc không nói rõ ràng thật đúng là rất nguy hiểm, mà trước đây hắn quá mềm mỏng, như Thiệu Kiến Quốc nói vài câu thì cô ta cũng sẽ không tự sát.
Nhìn thấy mọi người đã rơi vào trạng thái cứng ngắc, Hứa Hân nháy mắt đột nhien khóc, sau đó ủy khuất ôm lấy mẹ, nói: “Mẹ, đến cùng con đã trêu chọc ai rồi hả?”
Đúng vậy, kiếp trước cô làm vậy dẫn đến kết cục kia cô nhận. Nhưng khi sống lại cô cố gắng đem gia đình ổn định cũng chưa đi gây chuyện, nhưng Tống Tiểu Linh lại coi cô là kẻ địch, cứ thế mà đối đãi.
Đến lúc này Hứa Hân mới hiểu rõ, dù kiếp trước cô không làm gì thì Tống Tiểu Linh cũng sẽ buộc cô đi, mục đích đuổi cô ra khỏi tầm mắt của người Hứa gia.
Xem ra cô đã hận sai người rồi, sau khi trọng sinh cô đem tất cả nỗi hận đặt trên người Tống Tiểu Hoa và Triệu Văn Thành, bây giờ nghĩ lại có lẽ trong chuyện này Tống Tiểu Linh mới là người ở sau lưng giở trò quỷ, cô ta hận mình?
Vì cô đoạt đi sự sủng ái mười tám năm, hưởng thụ tất cả những gì đáng lẽ cô ta có, cho nên cô ta mới có thể hận mình như vậy. Gần đây Hứa Hân mới suy nghĩ cẩn thận, vì trong mắt Tống Tiểu Linh phát ra thù hận nhưng lại không thể che dấu triệt để.
Chẳng hạn như mới vừa rồi Tống Tiểu Linh nhìn cô, cái nhìn đầy thù hận. Nhưng cô lập tức cúi đầu bộ dạng ủy khuất, nhìn điềm đạm đáng yêu.
Lúc này Hứa Hân mới nhào đến người Khúc Mai khóc lên, nếu hận mình đã đoạt đi tất cả thì cô phải lấy về toàn bộ. Không phải cô ta hận mình lấy đi tất cả sao, vậy mình liền lấy đi tất cả để cô ta tức chết.
Trước đây muốn sống tốt không nghĩ đi hại Hứa gia, mà lúc này cô cảm thấy nếu đạt được sự yêu thương của mọi người trong Hứa gia thì chẳng phải để Tống Tiểu Linh không còn cách nào yên tâm ngây ngốc trong căn nhà kia, vậy thật sự rất tốt.
“Ngoan, sau này không ai hại nhà con nữa, mẹ sẽ cho người bảo vệ được không?”
“Ừ, mẹ đối với con thật tốt. Đúng rồi, mẹ đã ăn chưa, con đi nấu cho người ăn.” Hứa Hân chà xát Khúc Mai một chút, biểu hiện vô cùng thân thiết.
Khúc Mai cười nói: “Thôi, bọn ta về ăn được rồi.”
“Sao có thể, con đi chuẩn bị cho mọi người. Anh trai rấy thích ăn ớt tương nhà con, để con lấy một ít mang về cho hắn ăn.” Nói xong liền gọi Thiệu Kiến Quốc nói: “Kiến Quốc, nếu không anh đi nhào bột?” Thiệu Kiến Quốc gãi đầu, không phải đã nói không cho bọn họ ăn cơm sao? Nhưng nghĩ lại dù sao cũng là mẹ vợ, cho nên vợ hắn miệng cứng nhưng lòng mềm. Nghĩ đến đây anh liền chủ động đi nhào bột, động tác rất nhanh, thậm chí còn giúp Hứa Hân cán bánh mì. Đáng tiếc động tác cắt dao của anh không tốt, chỉ có thể giao cho Hứa Hân.
Tống Tiểu Linh chứng kiến liền nói: “Anh rể, hay là để em làm cho.”
Thiệu Kiến Quốc nhìn thoáng qua Tống Tiểu Linh, chợt có một cảm giác. Nếu cô ta là kẻ địch thì cô ta thật không đơn giản, vừa mới đem mình trở thành bộ dáng kia giờ đổi thành người khác khẳng định có chút không tự nhiên, nhưng trong nháy mắt đem tất cả cảm xúc che dấu, thật sự rất lợi hại.
Thỉnh thoảng một người đàn ông cũng không làm được, thế nhưng cô ta có thể điều chỉnh cảm xúc của mình một cách tự nhiên.
“Không cần.” Bây giờ anh có thể xác định, tâm tư của cô gái này tương đối phức tạp, bên ngoài không thể nhìn ra.
Hứa Hân đi tới nói: “Thật sự không cần cô bản thân tôi có thể, phòng bếp của tôi chỉ có bản thân tôi mới có thể vào, ngoại trừ người khác là mẹ chứ ai cũng đừng nghĩ đi vào, mời ra.” Cô nói rất khách khí sau đó đem vẻ mặt ủy khuất của Tống Tiểu Linh đưa ra ngoài. Thuận tiện nói: “Cô với Tống Tiểu Hoa đúng là chị em.”
“Lời này của cô có ý gì?” Tống Tiểu Linh nhíu mày cảm thấy lời nói này của cô ta chứa đầu hàm ý.
“Không có gì, cảm thấy cô và cô ta đúng là chị em ruột thịt, có thể biểu tình và ý nghĩa càng giống nhau.” Đã thích xâm nhập vào phòng bếp của người khác, còn thích chiếm đoạt người khác.
Nếu là người khác có lẽ không thèm để ý, nhưng Hứa Hân có một gia đình khiến người khác hâm mộ, với việc này quả thật dùng hết tâm tư, vừa có thể can thiệp vừa giống như một con nhím của thể vì mình mà mở cánh cửa đón đánh.
“Tiểu Linh con ra đi, việc này chị con thích làm.” Khúc Mai lên tiếng, đúng lúc thấy cô có chút ủy khuất nói: “Mẹ giúp con rửa hoa quả?”
“Không cần.” Hứa Hân nói xong rồi tự mình đi rửa hoa quả sau đó bưng lên, nói: “Mẹ, anh trai, các người cứ từ từ, hẳn không quá đói nhỉ?”
“Chưa đói bụng, con từ từ làm.” Mục đích đến đây đã đạt được, con gái bà không hề để tâm đến Tiểu Linh, mà còn biết làm mì sợi để ăn thì xem như cũng được rồi.
Sau khi Tống Tiểu Linh ngồi xuống có chút lo lắng, cô ta biết mình đến nơi này mục đích đã không đạt được, chẳng những không đạt được mà thấy Thiệu Kiến Quốc cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, dường như hắn luôn bênh vực Hứa Hân. Việc này chứng minh hắn tin tưởng Hứa Hân và không dễ tin lời của cô ta, mà Hứa Hân so với trước thông minh hơn, càng ngày cô ta không phải là đối thủ. Như vậy không được, Tống Tiểu Linh nghĩ đến một người nào đấy, hắn vẫn luôn vươn tay muốn mình tham gia. Thật ra Tống Tiểu Linh biết hắn muốn lợi dụng thế lực của Hứa gia để đứng vững gót chân, vì ở bên ngoài bọn hắn cũng không phải là thành phần tốt.
Vốn cô không muốn cùng một chỗ với người kia, nhưng bây giờ xem ra không có hắn trợ giúp thì chính mình cũng không thể làm gì được Hứa Hân, vì bây giờ cô ta(HH) đã thu phục được Hứa Bân và Khúc Mai.
Cô mới đúng là con gái chân chính của Hứa gia, vì cái gì hết lần này đến lần khác lại bị một người phụ nữ dân quê ngăn chặn?
Tống Tiểu Linh không phục, ngồi ở chỗ kia suy nghĩ phải phản kích như thế nào.
Chốc lát Hứa Hân bưng đồ lên, sau đó lại nói: “Lát nữa lấy về cho ba một ít, mặt khác không cần làm bữa ăn nữa.”
“Cũng được, con làm mì sợi không tệ.” Khúc Mai khích lệ, cha mẹ nào không hy vọng con gái mình tài giỏi chứ?
“Ừ, anh ấy làm rất tốt. Anh trai anh ăn nhiều một chút, tương ớt em làm cho anh đó.”
Hứa Bân gật gật đầu, cảm thấy em gái hắn càng ngày càng hiểu tâm ý của hắn rồi.
Thiệu Kiến Quốc cũng rất cao hứng, vợ mình và người nhà cũng đã gần lại, về sau mình không cần chịu không khí như thế này nữa. Hứa thủ trưởng cũng sẽ không tìm đến mình bàn chuyện ly hôn, Hứa Bân cũng sẽ không tìm đến mình để tâm sự trách nhiệm của người đàn ông, mẹ vợ cũng không hai hoặc ba ngày lại đến giám sát bọn họ ngủ nữa.
Sau khi ăn xong, Tống Tiểu Linh liền muốn giúp đỡ dọn dẹp, Khúc Mai nói: “Con đến đây ngồi với mẹ đi.” Bà giúp đỡ đem đồ đạc về phòng bếp sau đó cùng mọi người ngồi xuống tiếp tục chủ đề mới.
Khúc Mai lại bắt đầu nhìn Thiệu Kiến Quốc giải thích: “Con gái nhà mẹ có chút tùy hứng, nhưng mẹ thấy những ngày qua cũng khá tốt. Nhưng bây giờ nó còn nhỏ, con cũng đừng quá trách nha.”
“Sẽ không.” Thiệu Kiến Quốc không chơi đùa ngoằn ngoèo trực tiếp trả lời.
“Mẹ, Kiến Quốc chăm sóc em gái rất tốt, những việc này các người cũng đã sớm biết rồi. Cho nên chúng ta không cần lo lắng, chỉ cần…”
“Chỉ cần để cho vị em gái này sau này đừng đến nhà chúng tôi, còn người chị gái kia cũng đừng đến gây chuyện, với tôi như thế khẳng định rất tốt.” Hứa Hân cũng không giống như bộ dáng nhu thuận lúc này, lời nói này không chút che giấu giọng chán ghét.
“Chị Hứa Hân yên tâm, về sau em quyết định cùng với Triệu Văn Thành phân rõ giới tuyến, và Tống Tiểu Hoa cũng sẽ không tiếp xúc nữa, như vậy có thể chứ?” Tống Tiểu Linh lập tức trước mặt mọi người tỏ thái độ, nhưng Hứa Hân nói: “Đó là chuyện của cô không có quan hệ gì với tôi.”
Thái độ không tốt như cũ, Khúc Mai thở dài, xem ra mong các cô trở thành bạn bè ở chung là không có khả năng rồi. Vốn đang có chút hi vọng, như từ khi Tiểu Linh làm chuyện như vậy thì Hứa Hân có thể tha thứ mới là lạ.
Sau cùng, Hứa Bân nhắc tới chuyện liên hoan trong bộ đội, hắn có ý định chuyển đề tài.
“Mỗi một quân tẩu đều phải biểu diễn tiết mục, mỗi năm mẹ cũng lên sân khấu.”
“Mẹ, mẹ thật lợi hại.” Tống Tiểu Linh ở một bên cười cười khích lệ.
“Mẹ là đoàn văn công, bình thường làm muốn làm những việc này rất lợi hại. Đáng tiếc em cảm thấy ca hát khiêu vũ có thách thức rất lớn, cho nên em muốn làm ảo thuật, đã báo lên trên rồi.”
“Cái gì? Em gái còn có thể làm ảo thuật?”
Hứa Bân trừng mắt nhìn Hứa hân, không nghe nói em ấy biết làm ảo thuật.
“Con thì biết gì, trước đây em gái con rất thích làm ảo thuật, trước kia đoàn văn công có thầy giáo dạy con bé, còn nói con bé nhanh nhẹn khẳng định có thể.” Khúc Mai một bên nhớ lại quá khứ một bên nói.
“Thật sao, vậy em gái rất lợi hại, giống mẹ.” Hứa Bân không để ý nói một câu như vậy.
“Đúng vậy.” Khúc Mai cũng lựa ý hùa theo, giống như khôi phục lại thời gian trước Tống Tiểu Linh chưa xuất hiện.
Mà Tống Tiểu Linh nghe như vậy thì bên trong đã vặn vẹo, cô ta vội hỏi: “Đúng vậy, con là con gái của mẹ nhưng lại không di truyền điểm ấy.”
Con gái.
Ánh mắt Hứa Hân lập tức ảm đạm, mà Khúc Mai cũng nhíu mày.
Đề tài này không thể tiếp tục được nữa, vì dường như Tống Tiểu Linh ngồi ở nơi này nhắc nhở bọn họ năm đó ôm nhầm con gái, lại cứng rắn để Hứa Hân lập gia đình.
Tất cả mọi người trầm mặc, sau đó Khúc Mai nói: “Chúng ta về thôi, ba con hẳn đã ở nhà chờ đợi đến nóng nảy.” Nói xong liền đứng lên đi.
Hứa Hân vội vàng đem đồ ăn đưa bọn họ đem đi, sau đó đến gần Khúc Mai nói: “Sau tết con sẽ để anh trai đem đồ về cho nhà, mọi người không trở về thì cũng không cần bạc đãi chính mình, làm vài món ăn.”
“Ừ, mẹ sao có thể bạc đãi chính mình được? Đợi đến cuối tuần mẹ vào nội hành mua sắm, lúc biểu diễn có gì sẽ đến xem, năm trước mẹ cũng chưa về rồi.” Cảm xúc Hứa Hân có chút phức tạp. điểm ấy người làm mẹ sao có thể không nhìn ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]