Đường lão gia có vẻ khái thoải mái với vụ hôn ước của Đường Lận, thấy ông ở chung với Tô Chấp rất tốt, cũng không có ngập ngừng gì hết, tối qua ông cùng Tô Minh Phàm nói trời nói đất, uống rượu luyên thuyên, cảm thấy ông vô cũng vui vẻ.
Tô gia cũng thuận thế ở lại một đêm. Sáng sớm hôm sau, mọi người định đi tế bái phần mộ của cha mẹ Đường Lận. Đây không giống như sau này hỏa thiêu rồi đem tro cốt đi chôn, ở nông thôn sau khi có người chết, đã phần toàn là lựa một chỗ đất đẹp chôn xuống. Nghĩa địa của Đường Gia Thôn ở phía sau sườn núi, đi từ nhà Đường Lận thì mất khoảng hai mươi phút.
Mọi người bước trên con đường nhỏ, xe máy xe ba bánh có thể đi qua nhưng xe hơi muốn đi thì hơi khó. Người Tô gia cũng không phải người chịu khổ không nổi, đối với việc đi bộ hai mươi phút không có ý kiến gì. Đường lão gia và Tô Minh Phàm đi trước, bà Ốt, Vệ Kỷ và Tô Vân đi chính giữa, Đường Lận và Tô Chấp đi cuối cùng, cách nhóm của Vệ Kỷ khoảng hơn một mét.
Trong tay Đường Lận cầm hai túi đồ cúng, thật ra mấy thứ này không nặng lắm, nhưng Tô Chấp vẫn muốn giúp anh một chút nên mở miệng hỏi: "Đường Lận để tôi xách giúp cậu nhé."
Đường Lận nhếch miệng cười một chút: "Không nặng, cũng có mấy bước chân thôi." Nói xong liền ngẩng đầu nhìn đám người Đường lão gia đi phía trước, hỏi: "Mọi người năm nào cũng đến đây lễ bái hả?"
Tô Chấp không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-quan-com-tai-gia/216067/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.