Đường Lận thấy Tô Chấp im lặng liền đưa tay lên sờ cổ tay của hắn, chủ nhân của cổ tay kia cứng đờ lại một chút, nhiệt độ cơ thể cũng có xu hướng tăng lên.
"Anh không đói à?" Đường Lận hoàn toàn không nhận thức được mình đang làm gì, vừa quay đầu lại liền dán đến gần mặt của Tô Chấp, đôi mi run rẩy kia tùy thời có thể quét vào trong lòng Đường Lận.
Tô Chấp rất muốn hỏi Đường Lận câu hồi nãy anh nói là có ý gì, nhưng hiện tại dáng vẻ của anh trông có vẻ là chả biết gì cả làm hắn hoang mang không biết có phải mình nghĩ nhiều không. Hắn nắm chặt cái muỗng, lùi về sau hai bước, bưng bát nước chấm lên nhà, giả vờ trấn định nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi."
Đường Lận nhìn hắn cười cười, hai người một trước một sau ra khỏi phòng bếp.
Mấy người Đường lão gia đang ở ngoài đợi bọn họ, Đường Lận đảo mắt nhìn Vệ Kỷ đang bồn chồn, trong lòng có chút buồn cười, nhưng trên mặt không thể hiện gì cả, anh bình tĩnh đặt nồi canh cạnh nồi cơm, cũng không giải thích mình và Tô Chấp ở phòng bếp làm gì.
Tô Chấp nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Vệ Kỷ và Tô Vân, bước chân dừng một chút, kéo ghế ngồi xuống chậm hơn Đường Lận một bước.
Tô Chấp ngồi ở bên trái Đường Lận, bà Ốt ngồi bên phải, làm Đường Lận không thể không hoài nghi vị trí này là bọn họ cố ý an bài. Sau khi Tô Chấp ngồi xuống, Đường lão gia liền thu hồi tầm mắt, nhìn mọi người nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-quan-com-tai-gia/216066/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.