Chương trước
Chương sau
Vẫn trong căn phòng sách đó, giá sách vốn dựng sát tường, gần như cao đến tận trần nhà, bên trên xếp chỉnh tề đủ loại sách, chỉ nhìn thôi đã cho người ta có cảm giác áp bách cực mạnh.
Hastings ngồi trước bàn sách, trong tay cầm tình báo về động thái mới nhất của Phỉ gia mà Tô Đường đem tới, nhìn kỹ.
“Tin tức Phỉ Đồ xảy ra chuyện được che giấu rất kỹ, ngoại giới hiện nay không nhận được một chút tin tức chính xác nào.” Tô Đường lười biếng tựa lên bàn sách, cười nhẹ bổ sung: “Nhưng tôi đã an bài nhân thủ từ mọi đường phát tán tin tức, tuy không có chứng cứ gì, nhưng ba người thành hổ nhiều người thành thật, người tin tưởng sẽ càng lúc càng nhiều.” Trong mắt hắn lưu chuyển ánh quang, cánh môi đỏ nhuận khẽ khép mở, giống như một lời dự đoán, “Phỉ gia, sắp loạn rồi.”
“Cái chết của Phỉ Đồ là tất nhiên.” Nghe xong phân tích tình báo của Tô Đường, Ninh Thanh Lưu mới mở miệng, “Kế hoạch trước đó đã không cần dùng nữa, phải nên sửa cách xử lý Phỉ Vô Thuật ra sao?”
“Thanh Lưu, dẫn Phỉ Vô Tranh tới.” Hastings ngước mắt, trong con ngươi xám không hỉ không bi, “Đến lúc dùng tới cậu ta rồi.”
Sớm dự liệu được tình huống này, Ninh Thanh Lưu không nhanh không chậm nói: “Đã thông báo cho cậu ta.”
“Thật đúng là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.” Tô Đường rũ mắt, che miệng, tiếng cười nhẹ phát ra từ giữa kẽ tay, “Không ngờ đến tinh vực hỗn loạn thu thập trùng anh hắc tinh cũng có thể gặp được Phỉ Đồ một mình bên ngoài, nên nói là ông trời cũng đang giúp chúng ta phải không?”
Kế hoạch nhằm vào Phỉ gia trước đó là, phế đi người thừa kế Phỉ Vô Thuật, sau khi Phỉ Vô Thuật mất đi quyền thừa kế, Phỉ gia sớm muộn sẽ là của Phỉ Vô Tranh. Bọn họ âm thầm bồi dưỡng Phỉ Vô Tranh, rồi dần khống chế Phỉ gia.
Sở dĩ chỉ là phế đi, đó là vì Phỉ Đồ còn sống. Nếu Phỉ Vô Thuật chết, liên bang không thể gánh chịu nổi hậu quả Phỉ Đồ tức giận.
Nhưng hiện tại đã khác.
Phỉ Đồ đã hết cứu, Phỉ gia mất đi phỉ đầu Phỉ Đồ sẽ chìm vào rối ren, tất cả mọi người đều sẽ đặt hy vọng lên người Phỉ Vô Thuật. Phỉ Vô Thuật lúc này, đối với họ mà nói là cản trở, hơn nữa cản trở đã mất đi núi dựa, không chút tính uy hiếp, có thể tùy ý vò nén xoa bóp, có thể… không cần lo lắng diệt sự tồn tại của y.
Đây chính là khác biệt khi Phỉ Đồ còn và không còn.
Không có Phỉ Đồ, lại không còn người thừa kế, vậy Phỉ gia sẽ rơi vào tay ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Phỉ Vô Tranh là chọn lựa duy nhất cuối cùng của Phỉ gia.
Nên làm sao đối phó Phỉ Vô Thuật, Tô Đường và Ninh Thanh Lưu đều có nắm chắc, hai người ăn ý nhìn nhau một cái, chỉ đợi Hastings mở miệng dặn dò.
Mà bên này, tốc độ Phỉ Vô Tranh tới rất nhanh.
Thời gian này, cậu vốn nên giống Mạc Hoa, còn ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Nhưng Tô Đường và Ninh Thanh Lưu có thể lén đưa cậu ra một lần, thì có thể làm được lần thứ hai.
Sau khi cửa phòng sách được gõ vang, Tô Đường tự giác đứng thẳng dậy, đi tới cạnh Ninh Thanh Lưu, đứng ở vị trí mép căn phòng, bày ra tư thế tham quan tôi chỉ nhìn không nói rất rõ ràng.
Ngoài phòng, nghe được hai chữ ‘vào đi’ không chút dao động, Phỉ Vô Tranh hít sâu một hơi, cố gắng khiến thân thể run rẩy không quá rõ ràng, đẩy cửa vào phòng.
Dẫm lên thảm sàn mềm mại bước vào giữa phòng, Phỉ Vô Tranh lặng yên cúi đầu. Trước mặt Hastings, cậu trước giờ không có chỗ để hỏi. Cậu phải làm, chỉ là nghe, sau đó đi làm.
“Phỉ Đồ hôn mê bất tỉnh, sinh mạng nhiều lắm chỉ còn năm năm.” Trong sự trầm mặc đè nén, chỉ có âm thanh thẳng băng lạnh lẽo không hơi người của Hastings.
Cái gì?!
Phỉ Vô Tranh đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt, không dám tin nhìn Hastings, chuyện này làm sao có thể?!
Tô Đường cười nhẹ một tiếng, thu hút ánh mắt Phỉ Vô Tranh qua, mở miệng nói: “Thế nào? Quả nhiên không biết tin tức này sao?”
Phỉ Vô Tranh hoang mang lắc đầu, không ai nói với cậu chuyện này.
“Anh… Phỉ Vô Thuật biết không?” Cậu vẻ mặt khó hiểu, nhìn không ra đang nghĩ tới cái gì.
“Chắc là biết.” Tô Đường mỉm cười, “Đã bắt đầu tích cực tìm thuốc giải cho cha cậu ta rồi.”
… Nếu đã biết, vậy sao không nói cho cậu hay?
Trong lòng mơ hồ đè nén bất an, Phỉ Vô Tranh nói với bản thân, nhất định là Phỉ Vô Thuật lo lắng cậu không chịu nổi tin tức này, mới chọn che giấu.
Cũng như mấy ngày nằm bệnh viện, không thấy Phỉ Vô Thuật như thường lệ đáng lý phải luôn ở bên giường hỏi han chăm sóc, cậu nỗ lực nói với bản thân, đó là vì khóa học của học viện thủ đô rất bận rộn, Phỉ Vô Thuật không thể rút được thời gian rảnh tới.
Rất nhiều chuyện đều không bình thường, mơ hồ cảm thấy có vài thứ trong bất tri bất giác đã biến chất, nhưng cụ thể là gì, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại làm sao cũng không thể nói rõ ra được.
Chỉ là cảm thấy bất an, bình thường lúc đêm khuyên yên tĩnh trong bệnh viện giật mình tỉnh giấc, lo sợ, đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không nhớ được rốt cuộc mơ thấy cái gì, chỉ là không còn ngủ được nữa, mở to mắt nhìn trần nhà, cho đến khi trời sáng.
Phỉ Vô Tranh cắn môi, trong lòng mơ hồ đoán được mục đích của Hastings, cánh tay rũ bên hông nhẹ run, ngày hôm nay cuối cùng cũng phải đến rồi sao?
Bất kể tâm tư phức tạp thế nào, khi nghe vấn đề trực tiếp lạnh lẽo của Hastings, cậu vẫn cứng người tại chỗ.
“Không có Phỉ Đồ, không có Phỉ Vô Thuật, cậu có thể nắm giữ Phỉ gia không?” Hastings hỏi thế.
Trong đầu vang ầm ầm, sớm đã dự liệu được ngày hôm nay không phải sao? Chỉ là tới trước hơn dự tưởng mà thôi… chỉ là tới trước một chút mà thôi…
Cậu mờ mịt đứng tại chỗ, không biết bản thân là trầm mặc rất lâu, hay đã không chút do dự trả lời rồi.
Chỉ là cho đến khi cậu cứng người ra khỏi phòng, mới mơ hồ nhớ lại câu trả lời lúc đó của mình__ “Có thể.”
Hai chữ như ma chú gieo hạt mầm sâu trong đầu cậu, vang lên rõ ràng liên tục bên tai, Phỉ Vô Tranh ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh cầu thủ đô trong xanh, mờ mịt trong con mắt tử la lan dần lắng xuống, chuyển sang một vùng tối nghĩa âm trầm.
Đây là chọn lựa thứ hai Hastings cho cậu đời này.
Chọn lựa thứ nhất thay đổi nhân sinh cậu, chọn lựa thứ hai sẽ như thế nào đây?
Trong phòng sách, Tô Đường khẽ híp măt, nhìn Phỉ Vô Tranh rời khỏi phòng sách, mới nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: “Thật là một kẻ đáng buồn.”
“Cũng phải nói lại, vẫn là thiếu tướng đại nhân quá vô tình.” Hắn liếc nhìn Hastings không biểu cảm, trêu chọc, “Không có thiếu tướng anh, người ta hiện tại là hai anh em huynh hữu đệ cung lắm nha.”
Hastings lạnh nhạt nhìn hắn: “Tô Đường, gần đây cậu lãng phí quá nhiều thời gian vô dụng trên lưới mạng rồi.”
“Ặc…” Tô Đường ngẩn người, á họng câm nín, một lát sau mới bất đắc dĩ nói, “Thật là không gì giấu được thiếu tướng anh cả.” Hắn thu liễm nụ cười, nghiêm chỉnh nói, “Chỉ là giết thời gian thôi, sẽ không chậm trễ chính sự.” Gương mặt trang trọng nghiêm túc của hắn khiến người ta không cách nào liên hệ với hình tượng yêu mị trước đó, nhưng đều khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của hắn.
Cuối cùng khi rời khỏi phòng sách, hắn nghe âm điệu không nhấp nhô của Hastings: “Không có tôi, họ cũng sẽ không phải huynh hữu đệ cung.”
Không có hắn, cũng có người khác, thay đổi nhân sinh vốn nên thuận buồm xuôi gió của Phỉ Vô Tranh.
Tô Đường hiểu rõ nhếch môi, ai bảo thân phận địa vị của cậu ta lại lúng túng như thế.
Phỉ Vô Tranh rời khỏi quân doanh, không trực tiếp về bệnh viện, mà vội vã đi vào một tòa nhà.
Thang máy dừng lại ở tầng năm mươi bảy, bước chân vội vàng chuyển sang chần chừ, nhưng vẫn dừng bên ngoài một căn phòng, đưa tay gõ cửa.
“Ai?” Bên trong truyền tới giọng nam cảnh giác.
“Là con, chú Hồng Ưng.” Phỉ Vô Tranh nhẹ giọng đáp.
“Là Vô Tranh à.” Cửa phòng được mở ra, Hồng Ưng thân hình cao lớn đứng ở cửa, ánh sáng trong phòng chiếu tới từ sau lưng hắn, hình thành bóng đổ thật lớn bao trùm cả Phỉ Vô Tranh bên trong, hắn thuận tay sờ đầu Phỉ Vô Thuật, giọng nói ôn hòa: “Sao lại tới đây?”
Phỉ Vô Tranh ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn: “Chú Hồng Ưng, Phỉ Đồ xảy ra chuyện rồi, mạng nhiều nhất năm năm.”
Tay Hồng Ưng cứng đờ trên đầu Phỉ Vô Tranh, hồi lâu sau mới tìm về được âm thanh của mình: “Con xác định?”
Phỉ Vô Tranh mím môi: “Thiếu tướng nói.”
“Vậy chính là thật rồi!” Hồng Ưng kích động tới mức giọng cũng hơi run, hắn kéo Phỉ Vô Tranh vào phòng, không thể đè nén tiếng cười, “Còn cho rằng sẽ phải đợi lâu hơn, không ngờ cư nhiên nhanh như thế, cư nhiên nhanh như thế! Tiếp theo phải động thủ với Phỉ Vô Thuật rồi đúng không? Thiếu tướng có kế hoạch gì chưa? Cái này thật là…”
Cửa phòng ‘cộp’ một tiếng khóa lại, che đi âm thanh không đầu không đuôi tràn đầy vui vẻ của Hồng Ưng.
Trong ký túc xá, Phỉ Vô Thuật đang khởi động máy dẫn tinh thần chợt hắt xì một cái, y xoa mũi, bất mãn nhìn Adolf vẻ mặt khổ bức ngồi trước bàn sách: “Nói xấu sau lưng người khác là không đạo đức nha!”
Adolf uể oải tì lên bàn, ủy khuất nhìn y: “Anh à! Tôi gọi cậu là anh còn không được sao?! Ngài giày vò tôi thế này, tôi làm gì còn có gan dám nói ngài không phải chứ, ngài nói xem đúng không?”
Phỉ Vô Thuật đảo mắt qua từng hàng số liệu khiến người ta hoa mắt chóng mặt, chột dạ cười khan hai tiếng: “Là tôi nghĩ sai rồi.”
Adolf ai oán trừng y cái nữa, hít sâu một hơi, rồi mới vùi đầu vào tư liệu tiếp.
__ Cái gì gọi là bồi dưỡng kỹ năng tất yếu của quản gia Phỉ gia? Tại sao hắn nhất định phải làm quản gia Phỉ gia mới được? Không phải chỉ giúp đỡ hắn mấy lần thôi sao, hắn cần gì phải bán thân cho Phỉ Vô Thuật luôn?!
Adolf oán thầm đầy bụng, nhưng ánh mắt lại chuyên chú lướt qua từng hàng chữ. Tuy chuyện này đối với hắn mà nói thật sự rất gian nan khó hiểu, nhưng nhìn Phỉ Vô Thuật đã mấy ngày nay hồn không có ở xác, hắn vẫn miễn cưỡng chịu khó giúp đỡ. Đợi tên này làm xong chuyện cần làm, lại đem những tư liệu văn kiện đã làm xong chọi chết y là được.
Liếc nhìn người nằm trên giường, Adolf bất mãn chậc một tiếng, thật là, có tâm sự cư nhiên còn có thể chơi trò chơi! Quan trọng nhất là, có tâm sự cũng không chia sẻ với anh em gì hết! Phỉ Vô Thuật, mẹ nó cậu quá không có nghĩa khí!
Không biết mình bị oán niệm, Phỉ Vô Thuật sau khi tới tinh hệ Hà Việt, tràn đầy tinh thần chào hỏi Tần Dực: “Ô, Tiểu Dực Dực, buổi trưa… không, buổi tối tốt lành.”
Bồi Hương tinh lúc này đã là đêm khuya.
“Ừm.” Tần Dực nhàn nhạt đáp lời, rồi tiếp tục vùi đầu phân tích dược tính dung hợp.
Lallot, cũng chính là Cốc Úc của tinh hệ Hà Việt, lúc này đang xoa eo tì lên bàn thí nghiệm, thân thể trong trò chơi này quá yếu đuối, hoàn toàn không chịu nổi lượng công việc không ngày không đêm của Tần Dực, Lallot có thân thể cường hãn trong hiện thực lần đầu tiên cảm giác được cái gì là lực bất tòng tâm, cái gì gọi là eo nhức lưng đau chân rút gân.
“Tránh ra.” Tần Dực nhẹ liếc hắn một cái, “Mệt thì nằm dưới đất đi.”
Lallot nở nụ cười khổ, cố gượng thẳng người, nè nè, thân thể hắn không có thực lực thể thuật cấp chín của Tần đại thiếu anh đâu!
“Tiểu Dực Dực đó là quan tâm cậu.” Phỉ Vô Thuật trong thế giới tinh thần nhàn nhã giải thích, nhưng người nghe thấy chỉ có mình Tần Dực.
“Yên tĩnh.” Tần Dực đơn giản mệnh lệnh.
Hắn đang tỉ mỉ quan sát phản ứng dung hợp thuốc trong dụng cụ thủy tinh, con mắt đen kịt không hề chớp nhìn chằm chằm dịch thể vàng nhạt xen lẫn màu xanh bên trong, vẻ mặt nghiêm túc. Phỉ Vô Thuật vốn muốn trêu vài câu, nhưng nhìn thấy thế, lại căn bản không cách nào nói ra câu nào.
Y nhìn thấy quầng thâm nhạt ẩn hiện dưới mắt Tần Dực, đặc biệt rõ ràng cũng đặc biệt chói mắt trên làn da trắng tinh. Khóe môi mím chặt lộ ra mùi vị lạnh nhạt xa cách, mà hiện tại nhìn, lại cảm thấy có thêm mấy phần tiều tụy mệt mỏi.
Tra tìm tư liệu không ngày không đêm, tính toán phương thuốc, tiến hành thí nghiệm, thay đổi phương thuốc, lặp lại liên tục, khô khan vô vị nhưng vẫn không dừng lại nghỉ ngơi đàng hoàng. Tiểu Dực Dực dù có cường đại, cũng có lúc mệt mỏi chứ?
Không biết nên làm sao cảm ơn mới tốt.
Nhưng lại hoàn toàn không muốn cùng Tiểu Dực Dực nói hai chữ cảm ơn xa lạ như thế.
Phỉ Vô Thuật yên tĩnh nhìn, rất may mắn mình đang tồn tại ở trạng thái tinh thần thể, nếu không nói gì mà gió lớn quá thổi cát vào mắt này nọ, cả y cũng sẽ không tin
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.