Quân huấn tân sinh là hai tháng sau khai giảng, vì thế ngày đầu tiên sau khai giảng, Phỉ Vô Thuật và Adolf thành thành thật thật kẹp máy tính bảng ngồi trong phòng học.
Phòng này là lớp lịch sử, không chỉ là người khoa cơ giáp, mà mấy học sinh khoa khác cũng trộn lẫn trong đó.
Adolf ngồi ở hàng ghế phía sau, trực tiếp tì lên bàn ngủ. Phỉ Vô Thuật tuy cũng muốn giống Adolf, chọn một vị trí ẩn mật ngồi, nhưng ngặc nỗi tối qua bị Tần Dực dặn dò rồi, phải ghi chép cẩn thận mỗi tiết học, đại thiếu sẽ lần lượt kiểm tra.
Mẹ nó ông già còn chưa từng yêu cầu như thế! Khiến người ta tuyệt vọng nhất là, y cư nhiên không dám nói chữ không với Tiểu Dực Dực! Phỉ Vô Thuật vẻ mặt bi thảm ngồi ở vị trí hàng đầu Mạc Sinh giữ cho y, khổ sâu thù đậm mở máy tính, vào mạng khu vực của phòng học.
Mạc Sinh cười hì hì trêu chọc: “Tôi còn cho rằng chỗ tôi giữ không dùng tới.”
Phỉ Vô Thuật khổ bức, tê liệt đáp: “Ai bảo cái vị đó nhà tôi đức hạnh quá mức chứ.”
“Ha ha.” Mạc Sinh che miệng nén cười, “Khó trách.”
“Lallot không tới?” Phỉ Vô Thuật muốn tìm ông bố dịu dàng cầu trị thương.
Mạc Sinh chẳng bận tâm phủi tay: “Khoa làm vườn, chuyên ngành lệch quá xa với tác chiến của chúng ta, không được xếp chung.”
Phỉ Vô Thuật không còn tinh thần tì lên bàn, vận khí thật kém.
Không cho y thời gian thất vọng quá lâu, tiết đầu tiên đã bắt đầu. Thầy giáo lên lớp là một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-phi-quan/1356059/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.