Trong ánh mắt không hảo hữu ở khoang tàu, Phỉ Vô Thuật và Adolf như chốn không người nói nói cười cười vượt qua một tiếng, đợi khi bước xuống tàu, đã gần như bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ. Ai bảo giá trị quan của hai người lại tương đồng như thế, ít nhất đều là kẻ không chút do dự tung chiêu số hèn hạ khỉ trộm đào trong lúc chiến đấu.
Chú trọng tính thực dụng, sinh mạng quan trọng hơn mặt mũi phong độ nhiều… thế là vô lại và thổ phỉ vỗ bàn hòa hợp.
Tuy đám đông vây xem vẫn luôn âm thầm phỉ nhổ đây là củi khô lửa bốc kẻ xấu hợp cạ, nhưng quan hệ của người ta tốt đã là chuyện ván đóng thuyền, dù họ có nghĩ về khía cạnh xấu thế nào, sự thật cũng không hề thay đổi.
Thế là chỉ có thể đau lòng rũ đầu thở dài một tiếng, khoa cơ giáp mà vô số bạn học liên bang hướng tới, sao lại sinh ra thứ nhất và thứ bảy như này!
Xuống tàu, đi tiếp không bao lâu là đến học viện thủ đô.
Học viện thủ đô tương đương một thành phố cỡ nhỏ, chỗ lối vào không có cửa lớn, chỉ có hai bên trái phải là hai cột đá rồng quấn cực có khí thế cao chọc trời, hình rồng trên trụ đá được điêu khắc nổi dưới tác dụng của gió và nắng, đường nét đã trở nên mơ hồ, không còn sự tinh xảo như lúc mới vừa điêu khắc, nhưng bề mặt được dùi mài qua năm tháng lại càng hiển lộ cảm giác cổ xưa tang thương của lịch sử, mưa gió bào mòn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-phi-quan/1356058/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.