Thời điểm tận thế tiến đến, hơn hai phần ba sinh vật trên địa cầu chết bởi thiên tai.
Nhân loại rốt cục nhận ra được tầm quan trọng của tự nhiên, không còn hô khẩu hiệu suông, hô hào mọi người bảo vệ địa cầu nữa, mà là chung tay lại vì mẹ trái đất, trực tiếp dùng hành động.
Không ngờ, vẫn không thể nào thoát khỏi tận thế, tận thế trong lúc bất tri bất giác đã đi đến cuối cùng.
Tầng khí quyển bị phá hư, phóng xạ tăng lên, số sinh vật còn lại vốn không vượt quá một phần ba lại chết thêm một phần lớn, nhưng làm cho người ta ngoài ý muốn chính là hủy diệt như vậy lại tạo nên sự trọng sinh, nghênh đón một khởi đầu mới.
Phóng xạ khiến người ta tử vong nhưng đồng thời, cũng khiến cho một vài người cùng động vật xảy ra đột biến gien, trong cơ thể xuất hiện một loại gien lạ, nếu như thức tỉnh loại gien này, sẽ có siêu năng lực, bởi vì siêu năng lực hay thay đổi đa dạng, nên sau đó mọi người thống nhất gọi siêu năng lực là dị năng.
Dị năng có nhiều loại thuộc tính, trong đó cơ bản nhất cũng xuất hiện sớm nhất là năm loại: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Theo gien nhân loại tiến bộ, dị năng được nghiên cứu khai phá, tuổi thọ tăng lên, dị năng cũng bắt đầu đa dạng hóa, dần dần xuất hiện nhiều loại thuộc tính hơn như phong, lôi, điện, khí.
Mấy ngàn năm sau, người không có dị năng gần như không tồn tại, cho dù không phải là tư chất tốt nhất, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có dị năng, cho dù bẩm sinh không có dị năng thì trong cơ thể cũng không hề thiếu gien dị năng, loại gien này có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ thêm khoảng một trăm tuổi.
Có thể nói, tình huống giống Tưởng Mộc Mộc hầu như là không tồn tại, không có gien dị năng, thể chất trở về như nhân loại trước tận thế, tuổi thọ cũng giống như nhân loại trước tận thế, hoàn toàn không phù hợp với thế giới mà dị năng đã phát triển đến đỉnh cao này.
Sau tận thế, những nhà nghiên cứu phát hiện, xác suất phục hồi nhân loại giống như trước tận thế là vô hạn tiếp cận 0, mấy ngàn năm qua không có ai trúng chiêu, mà mấy ngàn năm sau, Tưởng Mộc Mộc lại dính phải.
Nếu không phải vì gia tộc của Tưởng Mộc Mộc khổng lồ, không người nào dám động vào nhà hắn, thì bây giờ Tưởng Mộc Mộc đã nằm trong sở nghiên cứu để cho chuyên gia nghiên cứu cấu tạo thân thể hắn, xem gien của cổ nhân là như thế nào.
Làm một người bình thường, dĩ nhiên Tưởng Mộc Mộc hy vọng được trải qua những ngày bình thường, đời trước bởi vì tình yêu làm đầu óc mê muội, đời này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.
Hắn có thể chất của cổ nhân thì thế nào, đó chính là tổ tiên chúng ta đó, ai dám gạt bỏ tồn tại của tổ tiên chứ.
Cho dù không có dị năng, thân thể yếu một chút, tuổi thọ ngắn một chút, hắn rõ ràng vẫn là một con người sống sờ sờ.
Dị năng, sau tận thế không chỉ xuất hiện ở loài người, mà ngay cả động vật cũng có dị năng, thường thì tất cả động vật có dị năng đều sẽ trở nên tàn bạo, càng ngày càng thể hiện ra bản tính dã thú.
Loài người đối với việc nghiên cứu dị năng cho tới bây giờ chưa từng dừng lại, nghiên cứu, học tập, khai phá …… làm đủ kiểu!
Toàn bộ Thiên triều đều học tập dị năng, học viện hoàng gia chính là một học viện học tập dị năng, tại Thiên triều có địa vị cực kỳ cao.
Vốn là, người giống như Tưởng Mộc Mộc không thể tiến vào học viện hoàng gia, nhưng mà Tưởng gia có tiền lại có địa vị.
Thiên triều ngoại trừ Vương gia (nhà họ Vương) thành lập học viện hoàng gia, thì Tưởng gia có địa vị cao nhất, tiền nhiều nhất, cho nên muốn đem một phế vật vào học viện là chuyện vô cùng dễ dàng.
Chỉ cần Tưởng Mộc Mộc ở trong học viện an an phận phận, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên, Tưởng Mộc Mộc khẳng định là rất an phận, cũng rất có lòng cầu tiến, hắn vô cùng cố gắng học tập, chẳng qua là thành tích không có biện pháp đi lên, vĩnh viễn luôn là một trong những người đứng cuối.
Những người đứng hạng cuối khác cũng không giống hắn, bọn họ đều là con cháu nhà giàu hơn nữa không thích học tập, mà Tưởng Mộc Mộc là bất kể học thế nào cũng không lên được.
Cho nên ở trong nhóm “phế vật sinh” của học viện hoàng gia, Tưởng Mộc Mộc là người an phận nhất.
Chỉ là nếu muốn tiếp tục học ở học viện hoàng gia, lên đại học của học viện mà nói, có tiền có quyền cũng không giải quyết được.
Bởi vì đại học học viện hoàng gia, chủ yếu là nghiên cứu về dị năng, người không có dị năng hoặc người không cách nào thức tỉnh gien dị năng đều không vào được, Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác hơn là thi đại học khác.
Tưởng Mộc Mộc cất bước, đi tới cửa phòng học của ban mười khối mười hai, lớp này chính là lớp học được gọi là “phế vật sinh”, trong lớp có hơn ba mươi học sinh, đều là bị thầy giáo bỏ qua, mới bị ném vào lớp này.
Đối với người trong lớp mà nói, thì sự tồn tại của Tưởng Mộc Mộc có cũng được mà không có cũng không sao.
Tưởng Mộc Mộc ở trong mắt người ngoài là nhu nhược, âm trầm, hoàn toàn một bộ dạng “ta là phế vật, đừng tới gần ta”, cho nên tự nhiên, bên cạnh Tưởng Mộc Mộc cũng chẳng có ai cả.
Cũng may gia thế của hắn hiển hách, không ai dám đắc tội, còn có một vị đệ đệ ưu tú cường hãn ở trường này, nếu không nhất định sẽ bị bắt nạt, ai bảo hắn luôn toát ra biểu tình “ta rất dễ ăn hiếp” chứ.
Tưởng Mộc Mộc nhớ tới những điều này liền cảm thấy buồn cười, sao lúc đó hắn lại ôn hòa yếu ớt như vậy chứ, chẳng lẽ thật sự định làm phế vật cả đời sao?
Có hai mươi tám năm nhận thức ở đời trước, Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy thời trung học mình rất ngu ngốc, đời này hắn sẽ không làm phế vật nữa, cho dù thân thể rất phế vật, nhưng tâm hồn hắn cũng đã trải qua mười năm gian nan khổ luyện kia, sẽ không còn tính khí trẻ con như trước nữa.
Hắn tin tưởng, người chỉ cần chịu bỏ ra thì nhất định sẽ có hồi báo.
Tưởng Mộc Mộc ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi nhớ lại vị trí của mình, từ từ đi tới.
Mở máy tính ở bàn cuối cùng lên, tìm đọc tiến độ học tập gần nhất.
Đây là ngày đầu tiên hắn lên lớp mười hai, cho nên rất nhiều chương trình học cũng vừa mới bắt đầu, hoặc là đã kết thúc, đợi cùng ôn tập, một năm này, sẽ vô cùng bận rộn.
Đời trước hắn có thể thi lên đại học, đều dựa vào phương thức giải đề Đàm Thu Minh giao cho hắn, đối với một ít đề thường xuyên gặp phải thì học thuộc lòng, đơn giản dễ hiểu, mới khiến hắn miễn cưỡng thi vào được một trường đại học hạng ba.
Hiện tại hắn mới biết, cái đại học hạng ba đó cho dù là thi rớt cũng có thể đi vào.
Khi đó thật sự là mắt hắn bị mù mới đi tin tưởng Đàm Thu Minh, bây giờ mới hiểu được Đàm Thu Minh dạy cho hắn cái phương thức học tập kia, chẳng qua là đang làm một vài chuyện vô ích thôi.
Hiện tại hắn hoàn toàn nghĩ không ra là Đàm Thu Minh rốt cục có dạy cho hắn thứ gì hữu dụng hay không?
Cũng được, bắt đầu lại một lần nữa đi! Dù sao hắn đã sống lại, hết thảy đều có cơ hội quay đầu, lần này, hắn sẽ không để Đàm Thu Minh lại trở thành gia sư của hắn nữa.
Tưởng Mộc Mộc đã không còn nhớ rõ thời học sinh mình học tập như thế nào nữa, chỉ biết mình vẫn luôn rất cố gắng, cho tới bây giờ không có bỏ một tiết nào, trừ phi tình huống đặc biệt, nếu không hắn vẫn luôn là một học sinh vô cùng tuân thủ nội quy, sẽ không để cho thầy hiệu trưởng lo lắng.
Đời này cũng muốn tiếp tục như vậy sao?
Đời trước không phải đã chứng minh loại phương pháp này là không được sao?
Trong lòng Tưởng Mộc Mộc rối rắm, hắn cũng không biết phương pháp học tập như thế nào mới được xem là hữu hiệu nhất.
Trước kia hắn đều là ghi bút ký, nhưng sau khi Đàm Thu Minh đến bên cạnh, ngay cả bút ký hắn cũng lười ghi, Tưởng Mộc Mộc thở dài: hay là dùng lại cái phương pháp ngu ngốc kia đi!
Mặc dù rất ngu, nhưng cũng có hiệu quả.
Nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, nghiêm túc ghi bút ký đem về nhà ôn tập, luyện tập nhiều lần! Đánh dấu những nội dung không hiểu, tìm thời gian hỏi lại giáo viên, đây là phương pháp trực tiếp nhất bình thường nhất cũng là ngu xuẩn nhất.
Hắn không có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được cùng năng lực nhìn một chút là hiểu được của Tưởng Mộc Cận, cũng không có đầu óc thông minh của Đàm Thu Minh, việc hắn có thể làm chính là từng bước từng bước tiến lên, cho dù đến cuối cùng thật sự không thể thành công, hắn cũng không làm chính mình thất vọng.
Sau khi buổi học kết thúc, Tưởng Mộc Mộc vẫn còn ở lại sắp xếp lại nội dung giáo viên đã nói trên lớp, bạn học ngồi trước mặt xoay người lại nói: “Aiz….. bạn Mộc Mộc, nghiêm túc học những thứ này như vậy làm gì, cho dù cố gắng nữa, cậu cũng sẽ không hiểu không phải sao? …… Phế vật vẫn luôn là phế vật, vĩnh viễn cũng không thành thiên tài được.”
Tưởng Mộc Mộc ngước mắt nhìn cậu ta, cũng không tức giận, hắn sớm đã là phế vật vô dụng nhất trong mắt mọi người, nghe nhiều năm như vậy cũng đã chết lặng! Căn bản là không gây thương tổn được một cọng lông nào của hắn, bọn họ muốn nói cứ nói, Tưởng Mộc Mộc cũng không để ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Phải không? Tôi cảm thấy, học không hiểu, vẫn tốt hơn là, không học, cái gì cũng không hiểu!”
“Mày….”
“Ca ca!” Tên kia muốn nói thêm gì đó, vừa lúc thấy Tưởng Mộc Cận đi tới phòng học bọn họ, lập tức câm miệng.
Học sinh mới cấp 3 Tưởng Mộc Cận, là nhân vật phong vân trong trường học, không giống Tưởng Mộc Mộc, cậu là thiên tài chân chính.
Rất nhiều người đều không hiểu, tại sao cùng một cha mẹ sinh ra, sự khác biệt lại lớn như vậy, quả thực chính là một trời một vực!
Tưởng Mộc Mộc không để ý đến phản ứng của mọi người, nhìn Tưởng Mộc Cận nghi hoặc nói: “Mộc Cận, sao em lại tới đây?”
“Tới đón ca ca, anh không mang em đi tham quan trường sao? Dù gì em cũng chung trường với anh mà! Ca ca là học trưởng nha, học trưởng chiếu cố học đệ, là chuyện phải làm, đúng không?!” Tưởng Mộc Cận nhướn nhướn đôi phượng mi xinh đẹp, nhìn Tưởng Mộc Mộc.
“À!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái, học trưởng chiếu cố học đệ là chuyện bình thường, Tưởng Mộc Mộc cũng không có hoài nghi, thu thập xong đồ đạc liền mang theo đệ đệ ra khỏi phòng học.
Có điều, học viện hoàng gia có tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, Tưởng Mộc Mộc vậy mà quên mất, đệ đệ của hắn Tưởng Mộc Cận đã học ở học viện hoàng gia từ nhỏ.
Có khi chính là như vậy, Tưởng Mộc Cận cố ý ném ra một lời nói trăm ngàn chỗ sơ hở thăm dò chỉ số thông minh của ca ca cậu, kết quả bách phát bách trúng, cũng không biết là ca ca cậu quá tín nhiệm cậu? Hay là thật sự quá ỷ lại vào cậu đây?
Mặc dù ca ca dùng bộ dạng này đối đãi với cậu khiến cậu thật cao hứng, nhưng mà cái bộ dạng này của ca ca khiến cho người ta rất lo lắng nha…..
Cậu đã sớm đem mọi nơi trong học viện hoàng gia tìm hiểu đến nhất thanh nhị sở, nhất là khu trung học phổ thông mà ca ca học.
Cho nên toàn bộ quá trình, ánh mắt Tưởng Mộc Cận đều ở trên người Tưởng Mộc Mộc.
Hình như cậu cũng đã quên mất từ khi nào mình bắt đầu chú ý đến ca ca như vậy rồi.
“Mộc Cận, em có đói bụng không, chúng ta đi ăn trưa đi!” Hai người cùng đi đến căn tin, Tưởng Mộc Mộc ngửi được mùi thơm từ nhà ăn bay ra, nhất thời cảm thấy có chút đói bụng.
Dường như hắn có chút hoài niệm căn tin của học viện, cũng không biết đời trước mình bị làm sao? Rõ ràng thức ăn trong căn tin so với đi theo Đàm Thu Minh màn trời chiếu đất ăn lương khô ngon hơn nhiều, hắn lại hết lần này tới lần khác lựa chọn ăn những thứ lương khô thiếu hụt dinh dưỡng kia.
Tưởng Mộc Cận ngẩng đầu nhìn căn tin số một, nói: “Chúng ta đến căn tin số hai đi, ở đó có phòng bao!”
Tưởng Mộc Mộc nhìn Tưởng Mộc Cận, gật đầu một cái! Có thiên tài bên cạnh, chính là có thể dính được chút ánh sáng nha: “Ừ, được!”
Phòng bao ở căn tin số hai chỉ có khách vip mới có thể vào, mà khách vip của học viện hoàng gia cũng không phải chỉ có tiền là được.
Người có tiền của học viện hoàng gia cho tới bây giờ không hề thiếu, cho nên người có thể vào phòng vip đều là người được học viện trao đặc quyền, nhờ loại đặc quyền này, bọn họ có đãi ngộ khác với học sinh bình thường. Nếu như chỉ có một mình Tưởng Mộc Mộc, vô luận như thế nào cũng không thể tiến vào phòng VIP, cơ mà đệ đệ hắn thì khác.
Từ nhỏ đã được chú ý, cuộc sống của Tưởng Mộc Cận luôn ở trong tầm mắt của mọi người, sự hiện hữu của cậu có thể mang đến lợi ích cho học viện, học viện tự nhiên vô cùng nguyện ý cho cậu đặc quyền.
Cậu là tồn tại để mọi người nhìn lên, vĩnh viễn đều đứng ở nơi cao nhất, trong trí nhớ của Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Cận luôn luôn huy hoàng, đời trước sau khi Tưởng Mộc Cận tiếp quản Tưởng gia, Tưởng gia ngày càng huy hoàng hơn, chẳng qua khi đó Tưởng Mộc Mộc đã rời khỏi Tưởng gia, cho dù muốn gặp đệ đệ mình, cũng chỉ có thể gặp được trên một vài tạp chí mà thôi.
Chính là khi đó Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy Tưởng Mộc Cận, trong tạp chí, sách báo hay trên tin tức, Tưởng Mộc Cận nếu không phải là gương mặt âm trầm, thì chính là bày ra nụ cười trầm ổn, trong tươi cười tràn đầy tang thương cùng khổ sở, Tưởng Mộc Mộc rất muốn biết cậu như thế nào? Nhưng cũng không có biện pháp tận mắt nhìn cậu một cái.
Lần này, hắn nhất định phải nhìn thật kỹ đệ đệ của mình, nhìn xem tại sao cậu lại biến thành bộ dạng kia. Làm một ca ca quan tâm đệ đệ, hắn nhất định không để cho Mộc Cận toát ra biểu tình đau thương đó lần nữa.
“Ca ca, thất thần làm gì? Gọi thức ăn đi ……”
Lời của Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc trở về thực tế, Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái, cầm thực đơn trên bàn xem, không xong, tất cả đều rất muốn ăn.
Nhưng mà, hắn không thể chọn nhiều như vậy, lỡ như ăn không hết thì làm sao bây giờ? Bọn họ cũng không thể lãng phí thức ăn!
Thời điểm hắn đi theo Đàm Thu Minh ở bên ngoài, chính mình cũng học được một thân trù nghệ, biết cách làm mấy món ăn trên thực đơn.
Nhưng ngay cả khi là như vậy, thì vẫn vô cùng muốn ăn.
Tưởng Mộc Cận nhìn bộ dạng của Tưởng Mộc Mộc, cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, cười ra tiếng chọn một đống món trên thực đơn, Tưởng Mộc Mộc ngơ ngác một món cũng chưa chọn.
Vô cùng nghẹn khuất nhìn Tưởng Mộc Cận đem thực đơn giao cho phục vụ viên, không nói một câu, chờ lúc thức ăn mang lên hắn mới phát hiện, Tưởng Mộc Cận chọn tất cả đều là món hắn thích ăn.
Thịt lợn xào măng, trứng cút xào nấm, canh cá chép nấu rau cần, rau chân vịt xào, trứng sốt cay …… mười mấy món ăn, tất cả đều là những thứ Tưởng Mộc Mộc thường ăn, không nghĩ tới Tưởng Mộc Cận tất cả đều chú ý, còn chọn nhiều như vậy: “Nhiều thế, có thể ăn hết sao?”
“Yên tâm, ca ca ăn không hết một mình em sẽ giải quyết!”
Lượng cơm của hai đại nam nhân không nhỏ, nhưng thời điểm Tưởng Mộc Mộc ăn vẫn còn dư lại rất nhiều, dĩ nhiên tất cả số còn dư lại này đều là Tưởng Mộc Cận giải quyết, Tưởng Mộc Mộc thật đúng là không biết sức ăn của Mộc Cận lại tốt như vậy, bình thường hắn ăn ba chén cơm cũng đã là cực hạn rồi.
Ăn cơm trưa xong, Tưởng Mộc Cận giống như có việc phải rời đi trước!
Tưởng Mộc Mộc ghé qua thư viện một lát, hắn đang tìm sách có liên quan đến võ thuật.
Bất kể ở thời đại nào, có thể đứng trên đỉnh vĩnh viễn đều là cường giả, lấy Mộc Mộc không có dị năng, không thể nào phát triển theo phương hướng này được! Nhưng hắn không muốn cứ như vậy làm phế vật cả đời, cũng không muốn cải tạo gien để có được dị năng, sau đó khiến cho mình lưu lại di chứng cả đời.
Nghĩ như vậy, hắn ngược lại nhớ tới mười năm cùng Đàm Thu Minh bôn ba bên ngoài ở đời trước, ngẫu nhiên nghe được từ “võ thuật”.
Khi đó ai cũng lấy dị năng làm chủ, rất ít người để ý đến cái võ thuật này, thậm chí cho rằng nhân loại đã tiến hóa tại sao còn phải học tập cổ nhân lạc hậu chứ? Dị năng mới là kết hợp của tất cả tinh túy, còn võ công chẳng là gì cả.
Kỳ thật, cái thứ võ công này thật đúng là không ai có thể chân chính hiểu rõ, những người hiểu rõ duy nhất chính là người luyện võ hồi xưa, có lời đồn đãi cổ nhân tu luyện võ công tới trình độ nhất định còn có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu hơn người bình thường.
Cơ mà, sau tận thế, võ công gần như đã hoàn toàn biến mất! Ở thời đại mà dị năng hoành hành như hiện nay, thật đúng là tìm không ra người biết võ công.
Tưởng Mộc Mộc cho rằng, võ công chính là đặc biệt tạo ra vì hắn, học võ công không cần gien dị năng, cũng không nhất định phải là người có tư chất ưu việt mới có thể luyện, cho dù người bình thường luyện cũng có thể cường thân kiện thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]