Gần kết thúc học kỳ thứ nhất, Tưởng Mộc Mộc đều trải qua rất bình tĩnh.
Mà trong giai đoạn này, người trong trường học ngược lại tăng thêm cảm giác khẩn trương, thư viện bị chiếm hết chỗ ngồi, Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác ngoài mượn mấy quyển sách có liên quan liền rời đi, trở lại ký túc xá, tự mình phấn đấu chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ.
Khoan hãy nói, thành tích của hắn ở hệ nuôi dưỡng này vượt lên đứng trong top đầu, rất tốt, ngay cả thầy giáo cũng từng khen hắn nhiều lần.
Có điều cho dù như vậy, hắn vẫn rất khẩn trương, dù sao thì ai cũng không muốn thi lại.
Không biết phạm vi cuộc thi, đại học cũng không giống với trung học, sau vài lần kiểm tra nhỏ lẻ, Tưởng Mộc Mộc cũng biết cuộc thi ở đại học khác với trung học.
Lúc học trung học, trong giai đoạn ôn tập giáo viên có thể chỉ trọng điểm cho bạn, còn thời đại học, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Có vài khoa giáo viên hoàn toàn không thèm để ý mấy cái này, giảng bài bằng chính hứng thú yêu thích của mình, nội dung giảng dạy cùng với cuộc thi không có chút nào quan hệ, đâu quan tâm bạn thi đạt tiêu chuẩn hay thất bại.
Cho nên, cái này phải dựa vào chính mình suy nghĩ, cũng may, Tưởng Mộc Mộc khắc khổ học tập, kiến thức căn bản vững chắc, lại có vợ chồng Hác gia chỉ điểm, dĩ nhiên cuộc thi không làm khó được hắn!
***
Một học kỳ kết thúc, học viện hoàng gia sẽ có một lần thi so tài dị năng nữa.
Số người báo danh còn chưa có thống kê ra, Tưởng Mộc Mộc biết Tưởng Mộc Cận sẽ không tham gia, cũng không để ý, chẳng qua là nghĩ đến chuyện sau này!
Phỏng chừng danh sách phải sau khi chân chính nghỉ học mới có thể thống kê ra, chỉ là không biết chừng nào sòng bạc bắt đầu định vị trí cho người tham gia.
Mấy sòng bạc kia có cái chính quy, có cái không chính quy.
Đối với Tưởng Mộc Mộc mà nói, thân là người Tưởng gia không có khả năng đến mấy cái sòng bạc dưới đất rồng rắn hỗn tạp kia.
Cái hắn cần là loại sòng bạc có tỷ lệ cá cược chính quy, không phí công hao tổn tinh thần, trong phạm vi pháp định.
Dĩ nhiên, ít nhất ngoài mặt là bộ dạng này.
Sòng bạc không có khả năng sạch sẽ được, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Đợi đến lúc kết thúc học kỳ, Tưởng Mộc Mộc đã đặt cược, hắn ẩn danh đặt tiền cược ở trên mạng, trừ trận chung kết, mỗi một trận của Ôn Văn, Tưởng Mộc Mộc đều đặt, hơn nữa đều là toàn thắng, nếu kiếm được lời liền gộp chung với số tiền lúc trước tiếp tục đặt cược toàn bộ.
Mà mấy cái tỷ lệ cá cược này cũng sẽ biến đổi, suy đoán theo thắng lợi của người càng ngày càng xuất sắc mà thay đổi tỷ lệ cược.
Cho nên, theo số trận tăng lên, thực lực của Ôn Văn càng thêm tăng cường, tỷ lệ thắng cao, tỷ lệ cá cược nhận được liền ít đi.
Trên chiến trường phong vân khó lường, đời trước Ôn Văn đạt được vô địch, đời này cũng không nhất định, nếu như kiên trì, trước mắt nhất định sẽ thắng, hơn nữa tỷ lệ cược cao.
Hắn vốn đã có một chút tiền gửi trong tài khoản ở ngân hàng, lúc làm part time cũng không dùng nhiều, cứ như vậy để dành lại, cũng có hơn một vạn.
Nếu chỉ là đơn thuần làm part time thì khẳng định không để dành được nhiều như vậy, nhưng mà vợ chồng Hác gia là người tốt, có lúc thấy hắn mệt mỏi cũng sẽ cho hắn thêm tiền thưởng, một ngày hai ba trăm cũng rất bình thường, nếu như gặp lúc bận rộn, liền cho nhiều hơn mấy trăm, như vậy một ngày có thể được năm sáu trăm.
Trong kỳ nghỉ Tưởng Mộc Mộc tiếp tục ở vườn nuôi dưỡng của Hác gia, mặc dù mẹ có gọi điện thoại tới thúc giục, thế nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không gấp gáp trở về, mà là ở lại làm việc.
Lúc nghỉ đông, Hác Linh Tây dựa theo tiền lương của một người bình thường cho Tưởng Mộc Mộc một ngày năm trăm, nếu qua lễ mừng năm mới, sẽ còn tăng đến một ngàn.
Một con gà bọn họ bán ra cũng lời hơn trên thị trường nhiều lắm, một con “gà rừng” có thể kiếm mấy vạn, tiền lương cho Tưởng Mộc Mộc dĩ nhiên là cao.
Dĩ nhiên, qua lễ mừng năm mới, nhất định Tưởng Mộc Mộc phải về nhà, sao có thể thật sự ngay cả năm mới cũng không trở về, tiền là kiếm không hết, nhưng về nhà mừng năm mới quan trọng hơn.
Ngày làm việc cuối cùng, Tưởng Mộc Mộc cũng đã làm tốt chuẩn bị.
Sau khi kết thúc việc ở vườn nuôi dưỡng, hồi báo bên sòng bạc cũng tới.
Không nghi ngờ chút nào, Ôn Văn đúng là được vô địch.
Tưởng Mộc Mộc lại thắng hơn ba trăm vạn!
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy, bởi vì Ôn Văn là người mới lần đầu tiên tham gia cuộc thi dị năng, ngay từ đầu cược cho hắn ta một vạn, kiếm được mười mấy vạn.
Mà hắn lại đem hết mười vạn này đặt cược cho Ôn Văn, tỷ lệ cá cược vẫn còn gấp đôi, lại kiếm mấy chục vạn……
Nhiều trận như vậy, tới tới lui lui, đến cuối cùng hắn lại kiếm được hơn ba trăm vạn.
Bây giờ trong tài khoản của hắn làm mới thêm mấy số không, cộng thêm hắn tiền lương cùng tiền thưởng hắn làm việc nhận được, tổng cộng ba trăm năm mươi hai vạn!
Có loại cảm giác giống như đang nằm mơ, rõ ràng cho rằng tốt nghiệp đại học cũng không thể có nhiều tiền như vậy, thế mà hiện tại hắn lại lập tức thành triệu phú, không kích động là không có khả năng.
Sòng bạc vĩnh viễn luôn là nơi nước chảy vào chảy ra trong nháy mắt, cuối cùng Tưởng Mộc Mộc cũng cảm nhận được.
Cho dù công việc đời trước cộng thêm đời này đều không kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn có thể không kích động sao?
Có điều, hắn cũng không định cứ như vậy trả học phí mười mấy năm qua, cha hắn rất khinh bỉ bàng môn tả đạo, dùng tiền thắng được từ sòng bạc để trả tiền, ông khinh thường.
Cho nên, Tưởng Mộc Mộc vẫn tính toán giống như lúc đầu, đem số tiền thắng được này dùng để thuê ruộng đất của trường học.
Ruộng cho thuê được tính theo năm, một mẫu đại khái là mười vạn/một năm, đây đã là giá rẻ nhất, hơn nữa chỉ có thể thuê đến hết học kỳ, nếu như còn muốn tiếp tục thuê, trường học bày tỏ không thể được, hàng năm đều có một nhóm sinh viên như vậy, đều suy nghĩ muốn tiếp tục thuê.
Nhưng mà C thị coi như là thành phố xa hoa, ruộng đất vốn rất ít, mấy thứ gieo trồng trên không trung còn nhiều hơn so với gieo trồng dưới đất, nếu thật sự cho bọn họ thuê, sinh viên khóa sau sẽ không có ruộng đất để dùng.
Mặc dù đây là trường công, không có đãi ngộ tốt như trường tư, nhưng cũng không thiếu chút tiền này, đây là dành cho sinh viên, không phải là để tiến hành buôn bán.
Tưởng Mộc Mộc tra xét tài liệu một chút, còn hỏi giáo viên, giáo viên bày tỏ: nếu thật sự muốn thuê tiếp, còn không bằng tự mình mua đất ở bên ngoài.
Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng, có lẽ có ruộng đất của mình thích hợp hơn.
Hắn cũng không định sau khi kết thúc việc học liền từ bỏ sự nghiệp nuôi dưỡng này, dưới chỉ điểm của vợ chồng Hác gia, hắn cũng chầm chậm thích công việc nuôi dưỡng.
Hắn muốn có một vườn nuôi dưỡng của chính mình, không nhất định phải lớn, có thể để cho hắn mỗi ngày nhìn cây trái mình trồng ngày một lớn lên là được rồi, loại tâm tình này vô cùng thỏa mãn.
Cơ mà, lại có một vấn đề mới, C thị rất thiếu hụt ruộng đất nha.
Không phải là hắn kỳ thị gieo trồng trên không, mà là thực vật trồng trên không không có được vị ngon như ở dưới đất, cho dù giá trị dinh dưỡng tương đối cao, những hắn vẫn thích mùi vị của thực vật trồng dưới đất. Sau khi bỏ đi mùi bùn, còn dư lại đều là vị ngon tươi mới.
Tiếp theo, nếu như nuôi động vật, vậy nhất định cần có một nông trường nhỏ.
Xây dựng nông trường cần có đất, cho nên hắn định mua một nông trường nhỏ. Kèm theo cái loại ruộng đất đó, như vậy hắn liền có thể tạo thành một vườn nuôi dưỡng của chính mình rồi!
Tưởng Mộc Mộc nhìn một chút, ở C thị có rất ít người theo nghề nông, ruộng đất phì nhiêu đều bị các trường học chiếm, ruộng đất mới khai khẩn đều ở vùng ngoại thành, cũng không thích hợp để trồng trọt.
Nông trường gì đó thì càng khỏi cần nói.
Tưởng Mộc Mộc luôn có một cái thói quen như vầy, không thích dùng thủ đoạn tiên tiến để cải tạo tính chất đặc thù của một mảnh đất, chỉ muốn dựa theo phương thức tự nhiên để cải tạo là được rồi.
Đất đai không thích hợp với việc trồng trọt, hắn cũng không định bỏ ra lượng lớn tiền tài trên đó, tiền trong tay hắn khẳng định là không đủ.
Bởi vì học tập võ thuật, đã bị cái gọi là “tôn trọng tự nhiên, dung nhập vào tự nhiên” ảnh hưởng, chưa từng nghĩ sẽ thay đổi tính chất của đất đai.
Cũng bởi vì như vậy, hắn không tìm được một khối đất “tốt tự nhiên” nào.
Về đến nhà cũng rầu rĩ không vui, rõ ràng không có ai cạnh tranh ruộng đất, thế mà vẫn không tìm được khu đất tốt, hắn buồn bực muốn chết.
Làm sao Tưởng Mộc Cận không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của hắn chứ, hơi chỉ điểm hắn một chút, đề nghị hắn có thể đi tìm chuyên gia ở phương diện này, hoặc thỉnh giáo vợ chồng Hác gia.
Tưởng Mộc Mộc như ở trong mộng mới tỉnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận, trong mắt đều là tin tức: đúng rồi nhỉ, sao anh lại không nghĩ ra chứ!?
Hác Linh Tây cùng Tôn Thánh Nam chính là chuyên gia ở phương diện này, sau khi học xong nghiên cứu sinh, vẫn tiếp tục nghiên cứu, còn tạo ra một cái vườn nuôi dưỡng, sao hắn lại quên mất chuyện này, bọn họ chính là còn chuyên nghiệp hơn so với giáo viên trong trường học, cho dù bọn họ không phải là tiến sĩ nông nghiệp, nhưng dù gì cũng là nghiên cứu sinh, còn tự mình xây một vườn nuôi dưỡng không phải sao? Nhìn xem có trường học nào mà giáo viên có vườn nuôi dưỡng của chính mình chưa, dù là giáo sư, có ruộng thí nghiệm của mình thì cũng chỉ có những lúc như phát hiện sản phẩm mới mới có thể sử dụng, lãng phí một mảnh tài nguyên thật tốt.
Sau khi nhận được gợi ý, Tưởng Mộc Mộc ôm đệ đệ mình hung hăng hôn một cái, lập tức liên lạc với Hác Linh Tây.
Tưởng Mộc Cận nhìn hạ thân đã có phản ứng, cười cười nhìn bóng lưng ca ca: “Ca ca, đây là anh tự tìm!”
Tưởng Mộc Mộc căn bản không biết Tưởng Mộc Cận đang suy nghĩ gì, thật cao hứng gọi điện thoại cho Hác Linh Tây.
Hác Linh Tây ở đầu bên kia quát: “Thằng nhóc thối cậu, rốt cục cũng nhớ tới anh đây, đúng không…… đúng không, cậu có biết bà xã anh nhớ cậu bao nhiêu không? Về nhà cũng không gọi điện thoại, ha…… năm mới nếu không tới đây chơi với bà xã anh, hừ…..”
“Anh Hác, đừng nóng giận, đừng nóng giận! Không phải em đang gọi cho anh đó sao?” Tưởng Mộc Mộc cười hì hì, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần hắn.
“Hừ, anh không biết cậu chắc, cậu như vậy, không có chuyện thì cũng không chịu gọi tới tâm sự mấy câu, nói đi, chuyện gì?” Hác Linh Tây cả giận nói, khóe miệng cũng cong cong, mở rộng âm lượng, để cho bà xã của anh có thể nghe được.
Bụng của bà xã càng lúc càng lớn, cũng sắp sinh rồi.
Cơ mà bà xã vẫn còn sinh long hoạt hổ chạy chạy nhảy nhảy, luôn nói đứa nhỏ đá cô, nếu không di chuyển thì đứa nhỏ sẽ không buông tha cho cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật lo lắng đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện, điện thoại của Tưởng Mộc Mộc vừa đúng lúc có thể làm cô yên tĩnh một chút.
Tưởng Mộc Mộc cũng không nói chuyện phiếm, nói ra tình huống cùng ý nguyện của mình, kính xin bọn họ chỉ dạy một phen.
Vợ chồng Hác gia nhìn nhau cười, cũng rất vui lòng giúp Tưởng Mộc Mộc, phải biết là cũng không có nhiều người có thể kiên trì ở việc này, cho dù chỉ là hứng thú nhất thời thì bọn họ cũng đã rất vui mừng, nhưng mà hai người cũng biết, Tưởng Mộc Mộc không phải là cái loại người làm việc dựa vào hứng thú nhất thời, thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, nhưng cũng là người có thể kiên trì, điểm này được thể hiện ra trong lúc hắn làm việc.
Năm trước cũng không phải không có tuyển người làm part time, thế nhưng những người này đều không kiên trì nổi, hoặc là một tháng liền chạy mất, hoặc là được mấy tuần, không chịu nổi khổ, mà lâu hơn một chút đại khái cũng chỉ sáu tháng, hơn nữa còn là thực tập sinh, kết thúc kỳ thực tập lại chạy mất.
Cái này nói lên sự kiên trì của Tưởng Mộc Mộc có bao nhiêu đáng quý.
Có rất ít người giống như Tưởng Mộc Mộc, mở miệng muốn xây dựng một vườn nuôi dưỡng thuộc về chính mình, lập tức, quan hệ của bọn họ liền thân mật hơn mấy phần.
Có điều, Hác Linh Tây cũng cho hắn một lựa chọn khác: “Nếu thật sự muốn có vườn nuôi dưỡng của chính mình, lấy kinh nghiệm hiện tại của cậu khẳng định còn chưa đủ! Còn không bằng học nhiều kiến thức một chút, tiếp xúc nhiều một chút, đến lúc đó cũng sẽ không bị luống cuống tay chân. Bây giờ thành lập vườn nuôi dưỡng còn quá sớm, cậu có động lực, nhưng lại thiếu hụt kinh nghiệm ở phương diện này, tốt nhất là sau khi tốt nghiệp rồi mới suy nghĩ thêm về chuyện vườn nuôi dưỡng! Nếu thật sự muốn kinh doanh vườn nuôi dưỡng lâu dài, thì có một chỗ, anh nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú! Ở đó sẽ học được rất nhiều thứ, cậu có thể đi xem một chút!”
“Nơi nào?” Mặc dù vẫn chưa thể xây dựng vườn nuôi dưỡng của mình, Tưởng Mộc Mộc có chút buồn bã, nhưng mà giống như Hác Linh Tây nói, hắn không có kinh nghiệm, kiến thức cũng chỉ có một chút xíu như vậy, còn thiếu hụt quá nhiều, chỉ dựa vào một cỗ hăng say đi lên phía trước, nhất định sẽ luống cuống tay chân.
“Học kỳ sau cậu tới tìm anh đi, anh phải nói chuyện với đối phương một chút!” Hác Linh Tây nói.
Tưởng Mộc Mộc hoàn toàn không có hoài nghi, nói một tiếng: “Được!”
Kết thúc đề tài vừa rồi, còn trò chuyện với Tôn Thánh Nam một hồi, Tưởng Mộc Mộc khép điện thoại lại, lúc này mới phát hiện sau lưng có người vẫn đang theo dõi hắn, ánh mắt lửa nóng.
“Ca ca, xong rồi?” Tưởng Mộc Cận ở phía sau vây Tưởng Mộc Mộc lại, như cười như không nhìn hắn.
“Ha ha, Mộc Cận! Làm sao vậy?” Tưởng Mộc Mộc xoay người, kết quả không có chỗ để trốn.
“Ca ca, anh gây ra, phải chịu trách nhiệm nha!” Tưởng Mộc Cận chỉ vào đáy quần đã nhô lên, nhìn Tưởng Mộc Mộc.
“Ha ha, Mộc Cận, anh….. ưm…….”
Không bao lâu, Tưởng Mộc Mộc cứ như vậy bị đệ đệ đặt ở trên tường hung hăng làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]