Chương trước
Chương sau
Nguy cơ: ta nói rồi, ta sẽ thắng!

Rốt cục Tô Lập Nguyên thở phào nhẹ nhõm, mặc áo khoác dài màu trắng từ bên trong đi ra, liền bắt gặp Đàm Thu Minh.

“Minh Minh, sao đột nhiên cậu lại tới đây….. không phải là chủ nhân bảo cậu trở về chứ!?” Mặt Tô Lập Nguyên tràn đầy tươi cười, làm cho người ta nhìn không ra thật giả.

“Ừ!” Đàm Thu Minh ừ hử một tiếng, không để ý đến, trực tiếp đi vào bên trong.

Người nọ vốn là như vậy, thích đứng ở chỗ cao, nhìn đám người phía dưới.

Giống như đứng như vậy thì sẽ tài trí hơn người, hoặc là đứng ở nơi cao thì có thể quan sát càng rộng lớn hơn một chút, càng nhiều hơn một chút, nắm giữ cũng tốt hơn một chút.

Bắt đầu từ lúc nhỏ, người này để lại cho Đàm Thu Minh nhiều nhất, chính là bóng lưng lạnh lùng lại ôn nhu của hắn, người mà cả đời y không thể phản bội.

“Minh Minh, đã trở lại!” Hắn bình tĩnh nói, miệng phun ra một vòng khói, nhìn cũng không nhìn Đàm Thu Minh ở sau lưng, chỉ tùy ý nhìn nửa điếu thuốc còn lại.

“Dạ!” Đàm Thu Minh cung kính nói, biểu tình có chút ngưng trọng.

Người nọ lại hít một hơi thuốc, phun ra một vòng khói mới lên tiếng: “Biết tôi gọi cậu trở về là vì cái gì không?”

Đàm Thu Minh không nói lời nào, nếu biết, y cũng không cần trở về gặp hắn.

Người trung niên kia cũng không làm khó y, trên thực tế, căn bản là hắn cũng không cần làm khó y, bởi vì đây là con cờ ưu tú mà hắn bồi dưỡng ra được.

“Cậu ở trường học, trôi qua thật thoải mái a……. ha ha, thế nào, nhìn thấy tôi đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy? Tôi có đáng sợ vậy sao?” Người trung niên cười trêu nói.

Hắn xoay người, mặt đối mặt nhìn Đàm Thu Minh, đưa lưng về phía ánh mặt trời, bó lớn ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh bắn vào, ảnh hưởng đến tầm mắt Đàm Thu Minh, khiến y không thấy rõ gương mặt người trước mắt.

Thấy Đàm Thu Minh vẫn như cũ không nhúc nhích, hắn nói ra mục đích của mình: “Cậu đi công tác một chuyến, nhiệm vụ ở trong CD! Đi xuống đi!”

“Dạ!” Đàm Thu Minh vẫn như cũ ngắn gọn một chữ, không chút chần chừ.

Đợi Đàm Thu Minh đi rồi, người đàn ông trung niên lại tiếp tục nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nói: “Ta nói rồi, ta sẽ thắng!”

***

“Faulk, ở nhà trông ca ca cho thật kỹ, có chuyện gì nói cho tôi biết!” Tưởng Mộc Cận mặc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Dạ, nhị thiếu gia!” Faulk cung kính nói.

Tưởng Mộc Cận gật đầu rời đi.

Mấy ngày nay tình huống của Tưởng Mộc Mộc rất kỳ quái, cậu rất lo lắng, cũng không dám làm gì hắn, nếu không phải chuyện của công ty không thể chậm trễ, cậu hận không thể mỗi ngày đều dính chung một chỗ với ca ca.

Sau khi Tưởng Mộc Mộc trở lại từ trường học, vẫn giống như bình thường, tu luyện ăn cơm ngủ.

Thêm nữa chính là nhất định phải phụng bồi Tưởng Mộc Cận làm cái chuyện kịch liệt nào đó.

Ngược lại cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là mấy ngày nay hắn không lo lắng chuyện ở trường học, cứ như vậy tu luyện cả ngày.

Hắn cảm thấy hình như mình sắp đột phá cực hạn, càng say mê không ngừng tu luyện.

Hắn cũng muốn dừng lại, nhưng mà một khi dừng lại thì bên trong hộp chứa sẽ ngừng vận chuyển, một khi ngừng vận chuyển, hắn luôn cảm thấy mình sẽ không còn là mình nữa, vì vậy hắn không dừng được.

Tưởng Mộc Mộc không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhìn hộp chứa càng chuyển càng nhanh, tim của hắn cũng treo ngược lên, nội lực cũng tán loạn khắp nơi, cứ như vậy ép buộc cả ngày.

Hắn không nói chuyện này với Tưởng Mộc Cận, bởi vì hắn biết, dựa vào nhạy bén của Tưởng Mộc Cận, khẳng định đã phát hiện vấn đề của hắn, nhưng mà bây giờ coi như cha hắn phát hiện thì cũng không có biện pháp giúp hắn.

Ở nhà người học tập võ thuật chỉ có một mình hắn, sư phụ không có ở đây, hắn cũng chỉ có thể tự mình từ từ suy nghĩ.

Hắn có cảm giác mình đang đấu tranh cùng một người hoặc là một loại lực lượng nào đó, có người đang cố gắng đi vào trong thân thể của hắn.

Hắn phản kháng, thời điểm phản kháng đến cảnh giới tối cao, hộp chứa trong cơ thể lại tự động xoay tròn không ngừng.

Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể giống như là muốn nổ tung, mỗi một cánh cửa của hộp chứa đều đang không ngừng mở ra, mở ra.

Ánh sáng bên trong làm đau nhói hai mắt của hắn, nhìn cũng không thấy rõ……

Lúc Faulk chuẩn bị vào phòng dọn dẹp đồ ăn, nhìn thấy chính là một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Hắn không dám quấy rầy, hắn không hiểu biết những chuyện này, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Hắn không biết phải làm sao?

Lúc đầu, sắc mặt thiếu gia không có kém như vậy, còn có thể ăn uống bình thường, chỉ là mấy ngày nay tâm tình có chút nóng nảy.

Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ rõ ràng rất nghiêm trọng, hắn lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Mộc Cận, sau khi ngắt điện thoại vẫn còn rất lo lắng, lại báo cho lão gia.

Faulk miêu tả rõ ràng tình trạng của Tưởng Mộc Mộc, phản ứng đầu tiên của Tưởng Trạch Thành khi nhận được điện thoại chính là: nhíu chặt mày.

Sau đó lập tức mở máy vi tính, báo cho hiệu trưởng Vương.

Vẻ mặt hiệu trưởng Vương kinh ngạc nhìn ông: “Ha ha?…… Vậy mà ông lại tìm tôi! Ha ha…… có phải lại nhớ tôi rồi không?”

Tưởng Trạch Thành không muốn tốn nhiều nước miếng với ông ta, trực tiếp mở miệng nói: “Hắn hành động.”

Tiêu sái như hiệu trưởng Vương cũng bắt đầu ngây ngốc, rất nhanh phản ứng kịp, nghiêm túc nói: “Vậy thì làm sao bây giờ? Không phải nói trong vòng 30 năm sẽ không xuất hiện sao? Làm sao lại……” Ngay sau đó giống như ý thức được cái gì, hiệu trưởng Vương lại nói: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết! Ông cũng không phải không biết, lúc ấy chính là ông tự mình đưa hắn đi phong ấn nha….. aiz, thôi, lúc trước là tôi với ông cùng làm, xem như tôi xui xẻo đi!”

“…..”

“Thế nào, ông sợ sao? Sợ sư phụ hắn, hay là sợ cái đó…… hắn, hay là……”

Tưởng Trạch Thành không nói gì, vẫn đang chờ câu sau.

Hiệu trưởng Vương thở dài, nói: “Tôi bên này đang đi công tác, không tới một năm rưỡi thật đúng là không trở về được, ông muốn tôi làm sao bây giờ? Hiện giờ tôi không giúp ông được, cũng không có biện pháp trở về đâu!”

“Ông đang đi công tác?” Tưởng Trạch Thành nghi ngờ nói, ngay sau đó bộ dạng giống như nghĩ tới điều gì, khôi phục tỉnh táo, tắt máy vi tính.

Hiệu trưởng Vương ngơ ngác nhìn màn hình đột nhiên trở nên trống rỗng, phùng mang trợn mắt với cái màn hình: “Thái độ gì đó….. ông……!”

Tưởng Trạch Thành không nhiều lời, trực tiếp thông báo một tiếng về phía bộ đàm: “Gọi Mộc Cận đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”

Tưởng Mộc Cận đang muốn về nhà, đột nhiên một mệnh lệnh của cha khiến cậu quay trở lại.

Chưa nghĩ tới cái gì, vội vội vàng vàng đến phòng làm việc, cậu còn chưa biết, cậu sẽ biết được một bí mật kinh người, là bí mật mà từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng biết.

Tưởng Trạch Thành thấy cậu mệt mỏi đi vào, đem một chuỗi chìa khóa đã sớm chuẩn bị xong giao cho cậu: “Chìa khóa tầng hầm ngầm và mật thất đều ở đây, cần làm cái gì, ngươi tự xem đi!”

Tưởng Mộc Cận nghi hoặc nhìn Tưởng Trạch Thành, cậu biết khẳng định Tưởng Trạch Thành muốn nói cho cậu biết cái gì đó, cậu không chần chừ, cầm chìa khóa lập tức rời đi.

Về đến nhà Tưởng Mộc Mộc đã ngủ mê man, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Tưởng Mộc Cận lẳng lặng chờ hắn tỉnh lại, cậu cảm thấy đây là thời điểm đợi ca ca đi xuống phòng huấn luyện.

Dường như nơi đó cất giấu cái gì đó, cậu luôn có một loại cảm giác, cái đó có liên quan đến ca ca.

END 55
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.