Edit: Nam Trần Beta: Aquarius8713
Mấy ngày qua Ôn Uyển thật ra vẫn ôm hi vọng là cảm giác của mình sai, nhưng bây giờ là ngày thứ mười, mười ngày đã qua, ma ma còn không có tin tức. Nhìn điệu bộ này, hai người kia cũng đã biết. Ma ma đoán chừng là không về được.
Ôn Uyển nhìn xà nhà, ngơ ngác. Nàng đã tiên đoán ra, mình cũng là lành ít dữ nhiều. Chẳng qua là nàng thật không rõ, người đàn bà kia, tại sao phải độc ác như vậy. Một người già gần đất xa trời, cùng một đứa nhỏ yếu đuối cũng không bỏ qua cho. Nếu như mình là đối thủ còn sợ tranh giành gia sản, nhưng mình là một nữ nhi, tối đa cũng chỉ muốn một phần đồ cưới, tại sao cũng không bỏ qua chứ?
Ôn Uyển nghe Hổ Nữu lẩm bẩm, thì rón rén bò dậy. Mở cửa, đi tới trong viện. Khuya hôm nay mưa rơi lác đác, còn hợp với gió, theo cơn gió thổi qua với mưa, thổi vào trong miệng Ôn Uyển, đắng chát, lành lạnh. Rất giống lòng của nàng cũng là lạnh như băng.
“Ngươi đứng ở bên ngoài làm cái gì, đi vào, lạnh chết” Hổ Nữu kêu Ôn Uyển, Ôn Uyển vẫn là không để ý tới nàng. Hổ Nữu lôi ÔnUyển đi vào, đóng cửa. Tự động lên giường đi ngủ.
Ôn Uyển đi đổi một bộ quần áo. Thật ra thì mới vừa rồi nàng là muốn chạy trốn, nhưng với loại khí trời này, nàng làm sao mà trốn. Hơn nữa, nàng đối với hoàn cảnh nơi này một chút cũng chưa quen thuộc. Dù muốn trốn, làm sao có thể thoát khỏi giám thị nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/204168/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.