Ôn Uyển chưa từng có cảm giác bất lực như vậy. Năm đó lúc mẹ chết, mình chẳng qua sợ một lúc liền hôn mê. Nhưng mà bây giờ, cũng không biết cái gì đang đợi mình. Nếu như ma ma chết, mình còn lại cái gì. Mình cái gì đều không có. Đối với cuộc sống nơi đây chưa quen, còn cuộc sống sau này nữa.
Cũng may ông trời phù hộ, ma ma uống ba lần thuốc, buổi tối hôm đó hạ sốt. Sang hừng đông ngày thứ hai, bà liền tỉnh lại. Nhìn ma ma tỉnh lại, Ôn Uyển ôm ma ma, nước mắt chảy ào ào.
“Tỷ nhi, thật khổ người” Ma ma vừa mở mắt đã biết chuyện gì xảy ra, toàn thân mềm nhũn, muốn hoạt động. Ôn Uyển lắc đầu, đem bát cháo thịt đã nấu ngon cho nàng ăn.
“Tỷ nhi, đây là cho người bổ thân thể. Người ăn đi, ta dù sao cũng là cái thân già.” Ma ma làm sao cũng không chịu ăn, Ôn Uyển cũng không ăn. Ma ma biết tính tình Ôn Uyển, cuối cùng đảnh thỏa hiệp, mỗt người ăn một nửa. Ma ma vừa ăn nước mắt vừa rơi.
“Tỷ nhi, như vậy làm sao cho tốt. Tỷ nhi, ma ma mà không được. Ma ma mất, người làm sao bây giờ a” Ma ma ôm Ôn Uyển khóc lớn. Ôn Uyển nghe vậy liều mạng lắc đầu, nhưng mà nước mắt lại cứ rơi.
Không thể nói, cũng không thể viết. Mình cái gì cũng đều làm không được. Trong lòng Ôn Uyển cực hận, cực kỳ hận sự bất lực của mình. Cảm giác như vậy thật khó chịu.
Chịu đựng trong lòng thống khổ, an ủi ma ma. Ép buộc để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/204167/quyen-1-chuong-4.html