Edit: Tiểu Yến tráng sĩBeta: Tiểu TuyềnĐêm hôm đó Ôn Uyển không ngủ được. Nàng nghĩ đến chuyện tương lai màthấy phiền lòng. Thật sự không thể cứ ngẩn người ở trên giường nữa, nàng khoác áo bước ra ngoài.
Cảnh đêm đen đậm đặc như mực, một hồi lâu sau ánh trăng mới từ nhữngđám mây ló ra. Thân trúc xanh tươi thẳng tắp, được phủ thêm sa y xanhnhạt nhu hòa bên ngoài tạo nên sự thanh lịch mà xinh đẹp tuyệt trần, tựa như một thiếu nữ đang mặc quần áo màu lục lại được khoác lên mình ánhsáng lung linh tinh khiết, áo ngoài mỏng như cánh ve, thật sự thanh túvô cùng.
Ôn Uyển nhìn mà động lòng. Dường như nàng còn chưa vẽ qua cảnh banđêm. Lại nói, từ sau khi tiếp nhận việc buôn bán, đã thật lâu rồi nàngkhông dụng tâm để vẽ tranh, vì luôn chỉ coi nó là một thú vui bên ngoài. Giờ nàng nghĩ đến, sợ là kỹ nghệ đều phai nhạt đi rồi: “Lấy khung vẽtới đây, ta muốn vẽ tranh.”
Hạ Dao nhẹ giọng đi qua, phân phó xong thì quay trở lại bên cạnhnàng. Nàng bày xong khung vẽ, Hạ Dao quan sát xung quanh còn Hạ Ảnh thìmang bàn nhỏ đến, bên trên đặt bộ trà cụ, hoa quả, quả khô và ít điểmtâm.
Nàng cảm thấy có hai người làm rối loạn suy nghĩ của mình, cũng làmnhiễu loạn ban đêm yên tĩnh này: “Các ngươi đi xuống đi. Có việc ta sẽgọi. Ta không gọi thì các ngươi cũng không cần đi ra.”
Nàng không tìm thấy cảm giác nên chỉ lẳng lặng đứng nhìn cảnh đẹptrước mắt, tìm kiếm cảm giác. Mặt trăng như một cái đĩa bạc khẽ nhảy múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295691/quyen-5-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.