Ngày hôm đó Bạch Thế Niên trở về phủ tướng quân đã thấy Thích LệNương thu dưỡng một đứa bé, là một bé trai, còn tự chủ trương mà gọi hắn là Minh Chấn.
Ánh mắt Bạch Thế Niên trầm xuống. Lại dám chưa hỏi qua hắn đã thudưỡng hài tử. Hôm nay mọi người ở biên quan đều đang nghị luận về hắn.Giờ thu dưỡng một đứa con trai, chẳng phải càng thêm chứng minh hắnkhông được hay sao? Cái đồ nữ nhân ngu xuẩn này, rốt cuộc muốn làm gì.
Thật ra Thích Lệ Nương ở một mình rất cô đơn. Cho nên nàng ta muốn có một đứa bé ở bên cạnh. Muốn trách thì trách vì cuồng dại mà phó thácsai lầm. Nàng ta cũng là một người rất đáng thương.
Thái độ của Bạch Thế Niên rất rõ ràng, đưa hài tử đi. Chính hắn cònchưa có nhi tử, hiện tại lại để một đứa con trai danh nghĩa ở bên ngườithì tính thế nào được.
Thích Lệ Nương lại có ý nghĩ của chính mình: “Lục lang, thiếp cảmthấy nó rất đáng thương. Lục lang, chàng cho nó ở lại đi! Chúng ta cũngkhông phải không lo nổi miệng ăn này. Nếu như lục lang không đồng ý,thiếp tự mình nuôi.” Thích Lệ Nương cũng có đồ cưới đủ để nuôi sốngchính mình cộng thêm một đứa bé. Chỉ là thái độ lạnh lùng của Bạch ThếNiên làm nàng ta khổ sở.
Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng thống khổ đáng thương của Thích Lệ Nương,đột nhiên cảm giác hai người đều là những người lưu lạc chốn chân trờixa xăm. Haizz, Thích Lệ Nương thích sai rồi người, hắn cũng vậy. Nữ nhân kia thật ác độc.
Nhìn lại hài tử chỉ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295690/quyen-5-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.