Edit: AsitaBeta: Tiểu TuyềnÔn Uyển nói thầm:” Hoàng thượng, Quận chúa nói, nàng đối với chuyệnnày không có hứng thú nên không ghi nhớ ở trong lòng. Hoàng thượng muốncùng quận chúa nói cái gì ăn ngon hoặc cần đồ chơi gì, nàng chỉ một chút là có thể nhớ kỹ.” Ôn Uyển tỏ vẻ rõ ràng là nàng không có hứng thú đốivới chính trị, trời sinh không có tế bào này.
Hoàng đế cũng không còn để ý, phất tay để cho mọi người lui xuống.
Trở lại Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển không đi lật sách sử, cũng không đểcho Hạ Dao giải thích. Không biết thì không biết chứ sao, nàng khôngtham chính, biết những chuyện kia làm gì, biết càng nhiều càng nguyhiểm.
Hạ Dao trong lòng không có gì có thể hình dung về Ôn Uyển nữa, Quậnchúa ở với Hoàng thượng lâu như vậy mà những chuyện căn bản như thế cũng không biết? Quận chúa thật đúng là… trong lòng thầm nghi hoặc không dứt nhưng vẫn mang khuôn mặt tươi cười giải thích:” Quận chúa, ban đầu nộicác đúng là dạng như Quận chúa hiểu, nhưng từ khi vào tới tay hoàngthượng thì bắt đầu có điều thay đổi. Hiện nay, chính vụ của triều đìnhtrước tiên trình báo Hoàng thượng xem qua, sau đó giao cho nội các, nộicác có trách nhiệm phác thảo ý kiến xử lý, sau đó Ti Lễ Giám đem những ý kiến đó trình bày với Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy thỏa đáng sẽ đóng dấu đỏ, nếu không thỏa đáng Hoàng thượng sẽ đánh dấu để bọn họ nghịluận cẩn thận, thỏa đáng mới có thể đóng dấu. Sau khi đóng dấu đỏ rồiLục bộ mới lưu lại và phát ra thông báo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295411/quyen-4-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.