Không chỉ là thị vệ bên cạnh, ngay cả Lạc Dực cũng kinh ngạc rớt cằm_ tam vương gia này, làm gì mà bình dị như thế được?
Phụng Thiên Vũ… cho dù ở trong cung, hay Phụng Túc sơn trang, ở trước mặt mọi người ít ra cũng có thu liễm… nhưng hiện tại… thái độ này quá lộ liễu!
Mà Thẩm Lăng Vân đứng đó, trực tiếp không có phản ứng gì nửa ngày, đầu óc có chút trì trệ, cho tới khi nam tử cẩm y ngọc bào đi tới bên cạnh, ngang nhiên gác tay lên vai y, mới giật mình hoàn hồn__
“Thần Thẩm Lăng Vân, khấu kiến vương gia!”
Cúi đầu quỳ, hành lễ đúng quy củ… lần trước ở Phụng Túc sơn trang, y đã học được lễ tiết của người thời đại này, tuy giáo dục từ nhỏ là đầu gối đàn ông có ngàn vàng, cho nên là người hiện đại, y quỳ không chút cam lòng, nhưng nhập gia tùy tục mà, quan trọng là y quỳ như thế, sẽ không chút dấu tích tránh khỏi đụng chạm của nam nhân.
Kiếp trước, bóng rổ, vật lộn… sự tiếp xúc giữa nam và nam căn bản không là gì, nhưng… tam vương gia này, lần trước ở Phụng Túc sơn trang khi hạ lệnh cho y, hai người cũng coi như thắp nến dạ đàm, lúc đó thái độ của tam vương gia khiến Thẩm Lăng Vân cảm thấy không bình thường.
Cho nên Lạc Dực nói đúng, y vẫn mau chóng thỉnh xong tội rồi về là hơn, y không thích tiếp xúc người này.
Phụng Thiên Vũ lại không phải kẻ ngốc, y nhân cơ hội quỳ xuống như thế, dáng điệu xa cách… còn có gì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754399/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.