Nơi nghỉ ngơi tạm thời của tam vương gia, Thẩm Lăng Vân đối với nơi này không một chút xa lạ__ huyện nha.
Nghĩ lại thì cũng thấy là chuyện đương nhiên, khách *** gì đó làm sao chịu nổi tôn giá của vương gia… Đào Nguyên trấn này thích hợp nhất chính là huyện nha.
Chẳng qua, so với anh thế hiên ngang lúc Thẩm Lăng Vân ngồi thẩm án vào buổi sáng, huyện nha lúc này tạo cảm giác hoàn toàn khác__
Bắt đầu từ mấy trăm mét ở ngoài huyện nha, cách ba bước sẽ có một thị vệ tay cầm đuốc, ba bước một trạm gác năm bước một trụ gác, tiếng la trống vang khắp đường, người đánh la cũng không phải là người gõ canh của trấn, mà đổi thành nha dịch của huyện nha.
Thẩm Lăng Vân cười khổ không nói gì… đế vương gia thời cổ đại thật là không biết thông cảm bách tính, nửa đêm nửa hôm làm ồn lên dọn đường như thế? Có cho bách tính ngủ không? Quả thật là thích làm rộn!
Nhưng y không thể nói gì, thân sống trong xã hội này, dựa vào một kẻ xuyên tới như y, không thể thay đổi cái gì, cũng không thể thay đổi bậy bạ!
“Ai đó!”
Thị vệ đứng trước cửa giơ đao lên, cảnh giác nhìn hai người.
“Phụng Túc sơn trang, Lạc Dực, Thẩm Lăng Vân tới thỉnh an vương gia__”
Lạc Dực nói rồi lấy lệnh bài giắt trên eo ra, Thẩm Lăng Vân thấy thế, vội tìm lệnh bài, nhưng vừa sờ, lại lập tức xanh mặt… chết rồi, khi đổi quan phục, lệnh bài rớt trên giường!
“Cái đó… ta là Thẩm Lăng Vân của Phụng Túc sơn trang, tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754398/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.