Bản lĩnh của Triển Phi Dương hiện tại rất lớn, thật ra tên này ngồi trong đại đường bên dưới, căn bản có thể cảm thấy được Lạc Dực đã rời khỏi…
“Vân nhi, tên khốn đó thật sự không làm gì cậu? Hắn rốt cuộc là ai?”
Rõ ràng đã xác định rồi mới ra ngoài, hơn nữa chỉ mới đi có một nén nhang… nhưng quan tâm tất loạn, nam nhân lúc này khẩn trương vô cùng, hận không thể mọc ra đôi mắt x quang, ôm người yêu vào lòng, tỉ mỉ kiểm tra trên trên dưới dưới một phen! Đặc biệt là kiện y phục mà Thẩm Lăng Vân cột trên eo, càng nhìn càng chướng mắt!
Dù sao ở đây không có người ngoài, đóng cửa xong, chuyện đầu tiên nam nhân làm chính là kéo y phục chướng mắt đó xuống, ném xa, còn chưa hết giận, hung hăng dẫm cho mấy cái… nếu không phải Lăng Vân cản lại, hắn không chỉ dẫm y phục để tiết hận thế này đâu!
“Ừ, tôi không sao… người đó thích là Thẩm Lăng Vân trước kia, người ta là trúc mã trúc mã, tuổi nhỏ vô tư… cho nên sau khi biết chuyện của chúng ta, nhất thời mất khống chế… tuy xém chút đã xảy ra chuyện không hay, nhưng Lạc Dực không phải người xấu, hơn nữa đối với tôi đặc biệt tốt, vẫn biết kiềm ngựa trước bờ vực…”
Nói tới chuyện này, lưng Thẩm Lăng Vân cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng nếu nói tới ngọn nguồn sự việc, thì lại không khỏi ném cho nam nhân cái liếc mắt trắng__ là ai hận không thể khiến toàn thế giới biết quan hệ của bọn họ? Cư nhiên lại lưu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754364/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.