Chương trước
Chương sau
“Lạc Dực, nếu huynh nguyện ý giúp ta lần này, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu tốt! Được chứ? Như vậy tiếp theo, ta muốn bàn với huynh một chuyện khác__”
Thẩm Lăng Vân thấy tốt liền ngừng, không cho hắn cơ hội phản bác, cứ coi như hắn đáp ứng… chỉ có chút kỳ quái, vì trên mặt Lạc Dực trong một thoáng đó vẻ mặt vô cùng phong phú, sau đó lại ngoan ngoãn nghe lời, đáp ứng y__
“Ừm, đệ nói đi.”
Cái này có nghĩa là ngầm thừa nhận__ sẽ không đánh gãy uyên ương nữa, sẽ không tiết lộ thân phận của Triển Phi Dương.
Thành công quá dễ dàng rồi! Dễ dàng tới không bình thường!
Tuy đây là thứ mà lúc này Thẩm Lăng Vân muốn thấy nhất, nhưng y cũng không phải kẻ ngốc… nam nhân này cố chấp Thẩm Lăng Vân nhiều năm như thế, vừa rồi còn tức giận không thể nén, nhưng sau khi y nói ‘Triển Phi Dương không phải hung thủ’ xong thì thái độ liền đại biến, ngay cả truy vấn cũng không có… trực giác cho y biết, nói không chừng cái chết của Thanh Tùng lão nhân, thật sự không phải do Triển Phi Dương làm, mà nam nhân trước mắt chắc biết gì đó…
Nếu có thể làm rõ chân tướng… đối với Phi Dương thì rất có lợi, chỉ là lúc này hiển nhiên không thể bức hỏi chân tướng, y cũng dứt khoát giả vờ không biết, Lạc Dực muốn di chuyển vấn đề, y cũng chỉ đành cho đối phương một bậc thang__
“Đệ muốn nói với huynh về chuyện của cửu vương gia… hài tử Thiên Lam đó không phải bỏ nhà ra đi, mà là đào hôn! Lần này tam vương gia tới, chỉ sợ là muốn ép ngài ấy trở về, cử hành đại hôn… nói thật, đệ có chút không nhẫn tâm…”
Tam vương gia đó tuy chỉ mới gặp mặt một lần, tuy rất tốt rất dịu dàng với y… nhưng y phát giác được, hắn tuyệt đối không phải là loại thiện lương, nếu có thêm Lạc Dực bang trợ, thì sẽ như hổ thêm cánh… Ngạo Thiên Di cho dù muốn giúp đỡ, dù sao chỉ là nhân sĩ giang hồ, có thể chạy thoát không, cái này rất khó, cho dù bọn họ có thể chạy mất… thiên hạ này, nơi nào không phải đất vương, bọn họ có thể chạy đi đâu? Bắt cóc hoàng thân quốc thích, đây không phải là tội danh nhỏ!
“Lăng Vân… ý của đệ là… đệ phải nghĩ rõ, nếu bị phát hiện, nhẹ thì thoát quan y, nhốt thiên lao, nặng thì rơi đầu, còn liên lụy cửu tộc… đó là chuyện sự vụ của hoàng gia! Đệ xác định chúng ta có thể chen vào?”
Thẩm Lăng Vân vừa mở miệng, Lạc Dực liền đoán ra ý của y… Lăng Vân mà hắn quen thuộc, không thích quản chuyện nhàn lắm, lại nói, chuyện này ở hoàng gia vốn là không thể tránh né, bọn họ nếu tự tiện thả cửu vương gia đi… phiền phức sẽ rất lớn.
… Nhưng mà, cách nói này, cũng nói rõ thái độ không chút do dự của nam nhân__ nếu chuyện Thẩm Lăng Vân thật sự quyết định, bất kể đúng hay không, hậu quả nếu nghiêm trọng, bọn họ cùng nhau, hắn sẽ cùng y tiến lùi!
Chỉ là nam nhân không biết, Thẩm Lăng Vân hiện tại, đã không phải là Thẩm Lăng Vân lúc trước chỉ có một thân hiệp can nghĩa đảm, chỉ thấy mỹ nhân gian xảo chớp chớp mắt phượng, cố ý hạ âm thanh mấy phần__
“Đệ không nói… giúp cửu vương gia bỏ chạy, đó là khi quân đại tội đúng không? Đệ và huynh làm gì gánh vác nổi! Đệ là nói, nếu chúng ta chỉ ‘làm việc bất lợi’, ‘không cẩn thận’ để cửu vương gia chạy mất… thì xử phạt sẽ nhẹ hơn nhiều?”
Xem ra chuyện này… vẫn phải tính toán một chút, tam vương gia không phải một hai ngày nữa mới có thể tới sao!
“Huynh có thể gặp cửu vương gia không?”
__ Lạc Dực nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định xem tình huống trước, dù sao tiểu hài tử không định tính, hôn nhân phải theo lời phụ mẫu, trong nhà bách tính đã thế, hoàng gia cũng vậy, tiểu vương gia từ khi sinh ra đã biết vận mệnh của mình, nếu có thể khuyên hắn tự nguyện hồi cung, thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
“Được a, đây là địa chỉ của ngài ấy… ách, ngài ấy còn một bằng hữu ở chung, đừng tổn thương người ta!”
Nếu đi tới bên đó, lại đánh nhau với Ngạo Thiên Di, y không thể khẳng định, tiểu ngốc nghếch Phụng Thiên Lam có thể cản được hai nam nhân này!
__ Dụng ý của Lạc Dực, Thẩm Lăng Vân hiểu, cho hắn, tự nhiên cũng đại biểu tín nhiệm, mà y có thể khẳng định, nam nhân này sẽ không phụ tín nhiệm của mình mà cầm địa chỉ đi bắt Phụng Thiên Lam.
Tìm kiếm cây bút trong căn phòng hỗn loạn, nghiêng xẹo viết địa chỉ của bọn Phụng Thiên Lam… thời cổ đại tựa hồ chỉ có bút lông, người không hoàn thiện, lúc nhỏ tư pháp của y vẫn luôn rất kém, chữ viết mất mặt này cũng không có biện pháp!
Mới vừa tiễn Lạc Dực vẻ mặt không cam, một bước quay đầu ba lần đi, nam nhân khác mặt đen, đã ủy khuất đẩy cửa vào__
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.