Vừa xuống máy bay, gió lạnh đã xộc vào người Hạ Phong.
Ở sân bay người đến người đi, rất nhiều người đứng chờ hành khách. Hạ Phong liếc mắt nhìn xung quanh, cũng có vài người đứng chờ cầm bảng, nhưng đều là tiếng Nhật. Đứng co ro thật lâu cũng không có người đến đón, Hạ Phong đành phải lượn lờ xung quanh đại sảnh tìm người.
Trời bên ngoài đã tối.
Ở phi trường một lúc lâu, Hạ Phong không thấy người đến đón cậu liền gọi cho Tô Ôn:
“Tô Ôn, không có người đến đón tôi à? Sẽ không phải là tôi tự mình đến công ty của họ đấy chứ? Tôi không biết tiếng Nhật”.
“….Chờ một chút, để tôi gọi”.
Hạ Phong ngẩn người, người nghe máy không phải Tô Ôn, tình huống này rất hiếm khi xảy ra. Một lát sau, Tô Ôn nghe máy, giọng nói mơ hồ, vừa nghe đã biết là chưa tỉnh ngủ.
Tâm tình của Tô Ôn có vẻ không tốt, qua điện thoại anh hỏi: “Cái gì?”
“Tôi nói không có người đến đón tôi”.
“Không thể nào! Cậu kiên nhẫn chờ một lát. Nếu không có người đến đón thì làm thủ tục về luôn. Sau khi về cứ tìm Nhậm Mộ đòi tiền, bằng không tôi cho cậu đóng phim đến gãy xương!”
“….Biết rồi”. Dừng một chút, cậu hỏi: “Vừa rồi người nghe điện thoại hình như là bác sĩ não khoa Tần Diệc?” Cậu cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề nên mới nghe được giọng của Tần Diệc. Tuy chỉ gặp Tần Diệc hai lần, lần đầu là cậu bị đánh vỡ đầu, lần hai chính là lúc bị tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhu-thu-anh-de/3285572/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.