Cố Trầm và Hoắc Minh Chương đứng đối mặt trên đường phạt bóng trong sân bóng rổ cạnh sân thể dục. Hoắc Minh Chương cười hì hì thể hiện động tác nhồi bóng qua háng, một tay bắt bóng rồi ném ngược về phía sau, quả bóng vạch một đường cung trên không rồi vững vàng xoay đều trên đầu ngón tay anh ta.
“Đừng kêu tôi bắt nạt cậu đấy. Hay là cậu lên trước đi.”
Cố Trầm không chút cảm xúc: “Nói nhảm ít thôi.”
Hoắc Minh Chương nhướng mày, đột nhiên dẫn bóng xông lên, lúc xông đến trước mặt Cố Trầm liền nhanh như chớp thực hiện động tác giả đánh lừa Cố Trầm rồi sải hai bước dài đến dưới rổ, bật nhảy, lên rổ. Cổ tay dùng sức đập, chỉ nghe “bịch” một tiếng, bóng đã bị đập mạnh vào rổ, khiến giá treo rổ cũng khẽ rung lên theo.
Đám nam sinh nữ sinh đứng vây xem bên cạnh lập tức hét ầm lên. Hoắc Minh Chương buông tay, vững vàng tiếp đất rồi xoay người nhếch miệng cười đắc ý với Cố Trầm, chỉ thấy Cố Trầm vẫn yên lặng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cũng không phải không nhúc nhích, cậu đã xoay người lại rồi.
“Giả chết cũng không hay lắm nhỉ?” Hoắc Minh Chương nhặt bóng lên, cảm thấy hơi cụt hứng. Mới nãy anh ta đã ra sức thể hiện mình, kết quả là đối thủ Cố Trầm lại tỏ ra ổn trọng hơn cả khán giả vây xem xung quanh, khiến Hoắc Minh Chương nhất thời dâng lên cảm giác như liếc mắt đưa tình với kẻ mù, vô cùng cạn lời.
“Tiêu cực biếng nhác cũng vô dụng thôi. Mới nãy chính miệng cậu đã đồng ý chơi bóng rổ với tôi rồi. Nếu hôm nay tôi chơi không được tận hứng thì cậu cũng đừng mong rời đi.” Hoắc Minh Chương nặng nề đập bóng xuống đất hai lần, mở miệng hung hăng nói. Cố Trầm lười phản ứng lại mà chỉ phất tay với Hoắc Minh Chương, vẫn là câu nói lúc trước: “Nói nhảm ít thôi.”
Hoắc Minh Chương chỉ hừ một tiếng rồi ném bóng cho Cố Trầm
Cố Trầm đón lấy bóng, hai chân vẫn vững vàng đứng trên đường phạt bóng, còn chẳng nhảy lên mà hai tay đã nâng bóng nhắm thẳng về phía rổ, cổ tay khẽ dùng lực ném bóng, quả bóng đã tạo thành một đường cong duyên dáng trên không rồi rơi thẳng vào giữa rổ.
Một loạt động tác như mây bay nước chảy, Hoắc Minh Chương còn chưa phản ứng lại thì bóng đã bật trên mặt đất mấy lần rồi lăn lông lốc đến bên chân anh ta, cứ như là người ném bóng đã tính toán tốt cả góc độ này vậy.
Xung quanh vang lên tiếng hò hét ngạc nhiên, đám sinh viên xung quanh cũng chẳng ngờ Cố Trầm lại ném chuẩn đến vậy. Cố Trầm dùng một tay nắm cổ, tay còn lại xoay khớp cổ tay một hồi, nhưng vẫn trưng ra cái vẻ trầm lặng như cũ: “Đến anh đấy.”
Hoắc Minh Chương cúi đầu nhìn qua quả bóng rồi nhếch khóe miệng với Cố Trầm: “Được đấy, cũng điệu nghệ phết nhỉ.”
Cố Trầm không đáp lời.
Hoắc Minh Chương nhặt bóng lên nhồi bóng hai phát rồi đổi vị trí với Cố Trầm. Giây tiếp theo, Hoắc Minh Chương đã đập bóng chạy lướt qua Cố Trầm, chẳng có gì bất ngờ, Cố Trầm vẫn chẳng có ý định cản bóng của anh ta, Hoắc Minh Chương vẫn ung dung lên bóng.
“Hai – Một.” Hoắc Minh Chương truyền bóng cho Cố Trầm, rồi bày sẵn tư thế: “Lần trước là do tôi sơ suất, lần này tôi không để cậu lên bóng dễ dàng thế đâu.”
Vậy sao?
Cố Trầm chẳng buồn ngước mắt nhìn, cậu vẫn giơ tay chuẩn bị ném bóng. Hoắc Minh Chương đột nhiên xông lên cắt bóng, nhưng chẳng ngờ Cố Trầm lại làm động tác giả, nhanh chóng tránh được tay Hoắc Minh Chương, uốn gối, bật nhảy, bóng vào rổ phát ra tiếng động. Một cú ba điểm tiêu chuẩn. Hoắc Minh Chương quay đầu nhìn qua rổ: “Ngắm chuẩn lắm, có hứng thú gia nhập vào đội bóng rổ trường của bọn tôi không?”
Cố Trầm không tỏ vẻ cũng chẳng nói năng gì, rõ ràng là chẳng có chút hứng thú nào.
Hoắc Minh Chương cúi người nhặt bóng lên: “Mỗi lần vào rổ xong đều lăn được đến chân tôi, là cố ý hay vô tình đây?”
Cố Trầm vẫn chẳng ừ hử gì.
Hoắc Minh Chương hừ lạnh, ôm bóng nhanh chóng xông thẳng về phía Cố Trầm, ngay giây phút suýt đụng phải Cố Trầm, Cố Trầm đã nhanh như chớp tránh được cú va chạm của Hoắc Minh Chương. Mục tiêu mà Hoắc Minh Chương dùng hết sức lao lên đã bỗng không còn nữa khiến cả người anh ta vẫn lao về phía trước thêm vài bước mới dừng lại được.
Hoắc Minh Chương: “…” “Cậu cố tình trêu ngươi tôi đúng chứ?” Nét mặt Hoắc Minh Chương bỗng trở nên hung ác, rõ ràng Cố Trầm có thể tránh được động tác của anh ta, nhưng mới nãy lại cố tình giả vờ không biết, để mặc anh ta làm động tác giả lên rổ, rõ ràng là coi anh ta như khỉ mà đùa giỡn.
Cố Trầm đón bóng rồi bật nhảy, ném bóng vào rổ. Hoắc Minh Chương đứng cách đó mấy bước chân bỗng nhiên lao lên, bật nhảy chắn bóng. Anh ta còn đang định hung hăng đập bóng trong tay Cố Trầm, nhưng lại chẳng ngờ quả bóng ngay trước mắt bỗng di chuyển ra sau, Cố Trầm hơi ngửa người người ra sau, ném bóng.
Bóng vào rổ khiến sân bóng rổ vốn còn ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Cố Trầm, mấy giây sau mới hoàn hồn lại. “Ôi đệch!”
“Ngửa người ném bóng! Vậy mà lại ngửa người ra sau ném bóng!”
“Ngầu quá đi mà!”
Hoắc Minh Chương nhìn Cố Trầm đến thất thần, anh ta nghiến răng, hỏi: “Cậu nói với tôi là cậu không biết chơi bóng rổ cơ mà?”
Cố Trầm vẫn giữ dáng vẻ trầm lặng ấy, mở miệng sửa lại: “Là không muốn chơi chứ không phải không biết chơi.”
“Cái đậu mè! Người anh em lợi hại quá đi!” Đám bạn xấu của Hoắc Minh Chương mới nãy còn vây xem ở một bên giờ đã xông lên choàng vai bá cổ với Cố Trầm: “Có hứng thú gia nhập vào đội bóng rổ của bọn này chứ?”
“Cậu nhất định phải gia nhập đấy! Chỉ dựa vào kỹ thuật này của người anh em, không gia nhập vào đội bóng rổ của trưởng quả thực là lãng phí tài nguyên mà.”
Cố Trầm ghét bỏ đập cánh tay của nam sinh đấy xuống, một nữ sinh mặc váy thể thao màu hồng đỏ mặt chạy tới đưa chai nước khoáng trong tay cho Cố Trầm: “Bạn uống nước đi này!” “Châu Hiểu Đình, sao cậu quá đáng thế hả!” Nam sinh mới nãy còn khoác vai Cố Trầm lập tức nhìn người anh em nhà mình, hả hê cười trên nỗi đau của người khác: “Không phải cậu nói là cậu thích Minh Chương sao? Thay lòng đổi dạ nhanh vậy hả?”
“Cậu bớt xạo đi!” Chu Hiểu Đình trừng mắt nhìn nam sinh đó rồi lại giải thích với Cố Trầm: “Cậu đừng sợ, thực ra bọn họ cũng không phải người xấu đâu, bọn họ chỉ thích đùa dai thôi, cậu đừng có để ý đấy. Đội bóng rổ trường mình tốt lắm, còn khá có tiếng trong nước. Cậu cân nhắc thêm đi, gia nhập vào đội bóng rổ của trường còn được thêm điểm học phần nữa!”
Cố Trầm chẳng ừ hử gì, đương nhiên cũng chẳng nhận lấy chai nước. Cậu đang định quay người rời đi thì lại có một bóng người xuyên qua đám người đứng chắn trước mặt Hoắc Minh Chương: “Sao lại là anh hả! Anh bắt nạt tôi còn chưa đủ, giờ lại còn bắt nạt cả anh tôi nữa! Nhà anh có tiền thì hay lắm hả? Nhà anh có tiền thì có thể tùy ý bắt nạt người khác sao?” Hoắc Minh Chương vừa bị hung hăng K.O trong lĩnh vực mà mình đắc ý nhất, đến cả người mến mộ mình cũng quay đầu tặng nước cho người ta. Anh ta còn đang mặt xám mày tro thì lại thấy người đẹp mình trêu chọc hôm qua lại giận dữ bênh vực kẻ khác, liền bật cười: “Hóa ra là Tú Nhi đấy à! Cậu nhìn cho rõ đi, tôi nào có bắt nạt anh cậu, rõ ràng là anh cậu đang bắt nạt tôi đấy.”
“Anh mới là Tú Nhi ấy! Cả nhà anh đều là Tú Nhi!” Cố Tú hung hăng trừng mắt với Hoắc Minh Chương, hét lớn: “Tôi không cần biết, dù sao thì anh cũng không được bắt nạt anh tôi!”
“Cậu có biết nói lý không thế!” Hoắc Minh Chương kêu lên, cảm thấy cực kỳ tổn thương: “Tôi thực sự không bắt nạt cậu ta! Sao tôi lại bắt nạt cậu ta chứ, rõ ràng là tôi bị cậu ta đánh thảm mà!”
Với cái thói kiêu ngạo của Hoắc Minh Chương, anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận kỹ thuật của mình không bằng người ta trước mặt người khác như vậy, nhưng nếu là lấy lòng người đẹp thì những lời như vậy cũng chẳng là gì. Hoắc Minh Chương cũng tự tìm cho mình đường lui, sau đó lại nhướng mày với Cố Trầm: “Cậu quả thực chơi bóng rổ không tệ, có thời gian chúng ta tiếp tục giao lưu học hỏi. Cậu suy nghĩ chuyện gia nhập vào đội bóng rổ của trưởng thật kỹ vào, bình thường đội bóng rổ trường mình tuyển người mới là sinh viên năm nhất không có cơ hội ra sân đâu, nhưng nếu là cậu thì chúng tôi có thể phá lệ.”
Cố Tú không rõ tình hình thế nào, nhưng trong ấn tượng của cậu ta, trình độ bóng rổ của Cố Trầm cũng chẳng ra sao cả: “Anh tôi còn lâu mới gia nhập vào đội bóng rổ gì đó đâu. Anh nói chuyện lớn lối như vậy chứng tỏ đội bóng rổ đó do anh làm chủ. Có phải là anh muốn để anh tôi gia nhập đội bóng rổ đó rồi lấy cái danh đàn anh để đúng lý hợp tình bắt nạt anh tôi hay không?” “Cậu bạn à, cậu không thể nói bừa vậy đâu.” Thấy Cố Tú bôi nhọ tiếng tăm của đội bóng rổ như vậy, Chu Hiểu Đình cũng không vui nổi: “Danh tiếng của đội bóng rổ của Đại học A như thế nào thì cậu có thể đi nghe ngóng thử. Chúng tôi đã từng dành giải Nhất trong cuộc thi đấu bóng rổ dành cho sinh viên, nên không thể đặc cách tuyển thành viên mới với lý do đáng cười như vậy đâu.”
“Chị là ai vậy hả?” Cố Tú nhìn Chu Hiểu Đình đầy ngờ vực.
Chu Hiểu Đình đáp: “Tôi là Chu Hiểu Đình, người quản lý đội bóng rổ.”
Cố Tú đỏ mặt, nói: “Được rồi, em xin lỗi, mới nãy là do em lo lắng cho anh trai em bị bắt nạt nên mới nói lời thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng em vẫn sẽ không để anh ấy tham gia vào đội bóng rổ đâu, anh ấy có biết chơi bóng rổ đâu chứ.” “Cậu ta mà không biết chơi bóng rổ ấy hả?” Cố Tú vừa dứt lời, nam sinh chủ động mời Cố Trầm gia nhập đội bóng rổ trước đó lập tức không nghe nổi nữa: “Nếu cậu ấy mà không biết chơi bóng rổ, thì cả đám bọn tôi chơi bóng đá cả mất.”
Cố Tú nghe vậy liền sửng sốt, cậu ta có hơi không hiểu: “Ý gì ạ?”
Hoắc Minh Chương hung hăng trừng mắt với thằng bạn nối khố của mình: “Thằng nhãi mày mới chơi bóng bằng chân ấy.”
Nam sinh kia chỉ cười hì hì.
Cố Trầm ôm bụng, cậu cũng lười phải phí lời với đám người này: “Anh đói rồi, đi thôi.”
Cố Tú nghe vậy, vội vàng theo sau Cố Trầm. Hai anh em giữ im lặng suốt cả quãng đường đến nhà ăn. Cố Tú đã cố nhịn cả đường rồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, cậu ta tò mò hỏi: “Anh, anh biết chơi bóng rổ từ khi nào vậy?” Cố Trầm không muốn đề cập đến chuyện mình đã sống lại với bất kỳ ai nên chỉ trả lời qua loa cho có: “Từ đó đến giờ anh vẫn biết chơi mà.”
Cố Tú vẫn canh cánh trong lòng: “Nhưng trước đây em từng xem anh chơi bóng rổ rồi, cũng chẳng ra sao cả mà?”
Cố Trầm nói: “Trước kia nào có thời gian chơi bóng rổ chứ, có thời gian thì làm thêm hai đề thi thử không tốt hơn sao?”
Cũng đúng, Cố Trầm mím môi, vẫn cảm thấy từ sau khi bước chân vào đại học, Cố Trầm bỗng trở nên khang khác.
Cố Trầm bước đến trước bên ô cửa: “Cho cháu hai trứng trà*, một bát cháo nhỏ, một đĩa nộm dưa chuột. Cảm ơn ạ.”
(*: Một món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Trứng sau khi luộc được ngâm trong nước trà pha với gia vị, được dùng như một món ăn nhẹ hoặc dùng kèm cơm, cháo.)
Đầu bếp ở nhà ăn lấy đồ cho Cố Trầm xong, thấy Cố Tú đứng bên cạnh Cố Trầm liền cười nói: “Bạn nhỏ, hóa ra là cháu hả?” Cố Tú nhìn đầu bếp lấy thức ăn cũng cười: “Hóa ra là bác ạ, cháu còn chưa cảm ơn bác hôm qua đã cho phép cháu ra sau bếp, làm phiền bác quá ạ.”
“Có phiền phức gì đâu.” Bác đầu bếp ở nhà ăn cười híp mắt nhìn Cố Tú, rồi lại nhìn Cố Trầm, cảm khái: “Cháu chính là anh trai của bạn này nhỉ. Cháu có đứa em trai tốt quá, em trai cháu đối xử với cháu tốt lắm đấy, cháu cũng đừng bạc đãi em nó nha.”
Các bạn học đang lấy cơm bên ô khác nghe vậy đều nhìn qua: “Hóa ra cậu chính là sinh viên mới đến làm cơm cho anh mình sao? Mình nghe nói cậu còn lấy nước, giặt quần áo, trải ga giường cho anh mình nữa. Anh cậu có đứa em trai tốt như cậu cũng có phúc thật đấy.”
“Sao mình lại không có đứa em trai tốt như cậu chứ! Các cậu nhìn mà xem, đây mới chính là em trai ruột đấy!” Thấy bạn học cảm thán, Cố Tú cũng cuống quýt xua tay, đỏ mặt giải thích: “Mọi người hiểu lầm cả rồi. Anh ấy cũng không phải anh ruột của mình, mình được nhà họ Cố nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng anh mình cũng tốt với mình lắm, thực sự đấy, anh mình đối xử với mình cực kỳ tốt luôn.”
Nghe Cố Tú nói vậy, nét mặt của những bạn học vốn đang cảm khái tình anh em sâu đậm lập tức thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]