Đến giờ ăn sáng, trong căng tin đông nghịt người. Cố Trầm và Cố Tú bưng khay thức ăn đi hết nửa vòng mới tìm thấy chỗ trống để ngồi xuống.
“Anh, anh giận hả?” Vừa yên vị, Cố Tú đã sốt sắng hỏi.
Cố Trầm cúi đầu, tay bóc trứng trà hỏi vặn lại: “Tại sao em lại nghĩ là anh giận?”
Cố Tú mím môi, vẻ mặt không can tâm nhìn Cố Trầm vẫn đang cúi đầu ngó lơ mình: “Thì tại vì vừa nãy em nói em chỉ là con nuôi, không phải con ruột của nhà họ Cố.”
Cố Trầm bỏ quả trứng gà đã lột sạch vỏ vào trong tô cháo: “Đúng vậy còn gì.”
Bị cậu đốp lại câu này, Cố Tú tức anh ách, nhịn không được mà đẩy cao âm lượng, giận dỗi nói: “Ừ, đúng vậy còn gì? Thế anh còn giận cái gì chứ?”
Căng tin ồn ào bỗng chốc im bặt, mọi người xung quanh đang ăn cơm cũng phải kéo nhau nhìn sang phía họ.
Hai má Cố Tú lập tức nóng bừng lên. Cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống. Nam sinh ngồi kế bên cảm thấy chướng mắt, liền mở miệng khuyên nhủ: “Bạn học này, đừng giận em cậu nữa. Cậu ấy cũng có nói gì đâu. Vả lại, tối qua vì chăm sóc cậu mà cậu ấy còn đi lấy nước nóng, nấu cơm, giặt quần áo nữa. Không có công lao thì cũng có khổ lao mà phải không?”
Nghe mấy lời này, Cố Tú không còn kìm nén được ấm ức trong lòng, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt thấp thỏm.
Trông thấy Cố Tú như vậy, bạn học xung quanh đều kìm lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446958/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.