Cố Trầm cuống cuồng chạy đua với thời gian, thậm chí còn gọi xe mà lúc đến tòa kinh doanh vẫn muộn năm phút đồng hồ, còn bị Tào Nghiêm đứng canh ở cửa vừa lúc bắt được.
Tào Nghiêm cười mỉa nhìn Cố Trầm: “Muộn năm phút, trừ một ngày lương cơ bản.”
Cố Trầm: “...”
Tào Nghiêm suиɠ sướиɠ chắp tay sau mông rời đi.
Cố Trầm đến phòng thay quần áo trước, cất túi sách vào ngăn tủ rồi khóa lại. Lúc về đến phòng kinh doanh thì thấy Trần Viện đang xụ mặt oán giận: “Tôi chỉ muộn có một phút mà trừ của tôi một trăm tệ. Tên họ Tào kia làm cái gì thế không biết! Không thể thương lượng một chút à?”
“Mấy ngày này anh ta lại đến kỳ khó ở nữa rồi đấy, muốn trút giận lên đầu tổ kinh doanh số 1 chúng ta. Cũng có phải lần đầu đâu.” Có đồng nghiệp khuyên nhủ: “Cô đừng chấp nhặt với anh ta. Cố gắng bán thêm một căn hộ thì tiền nào cũng về mà.”
Trần Viện hừ một tiếng: “Không phải vấn đề tiền nong.”
Liễu Mi thấy Cố Trầm ra tới thì hỏi han: “Cậu cũng đến muộn. Có phải quản lý Tào cũng bắt cậu không?”
Cố Trầm gật đầu.
Liễu Mi thân thiết hỏi: “Trừ bao nhiêu tiền.”
“Không trừ đồng nào.” Cố Trầm nói: “Em là thực tập sinh, không có lương cơ bản.”
Liễu Mi: “...”
“Thấy chưa?” Trần Viện cảm khái: “Thế này mới thấy ưu thế của chế độ thực tập mà.”
Tiền hoa hồng thì thoải mái cầm, còn lúc trừ lương thì lại không biết trừ vào đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446906/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.