Chương trước
Chương sau
Một tiếng “bốp” vang lên chát chúa, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, lập tức nhìn thấy hai mắt Cố Tú đỏ hoe. Cậu ta đứng phắt dậy khỏi băng chiếc ghế nghỉ, trừng mắt nhìn Hoắc Minh Chương: “Sao anh có thể nói tôi như vậy? Hóa ra anh cũng coi thường tôi, anh cũng giống hệt với bọn họ.”

Nói xong, cậu ta ấm ức chạy ra khỏi sân bóng rổ.

Chỉ còn lại một mình Hoắc Minh Chương với dấu tay in trên mặt vẫn còn ngồi ngơ ngác ở chỗ cũ.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Vệ với Đào Cương vứt quả bóng rổ trong tay đi, chạy đến bên cạnh Hoắc Minh Chương: “Sao lại để người ta đánh vậy?”

“Tôi biết thế chó nào được?” Hoắc Minh Chương giận quá bật cười, không kìm được văng tục một câu: “Tôi chỉ nói có đúng một câu thôi.”

Hoắc Minh Chương uất ức nhắc lại câu mình vừa nói với Cố Tú cho hai đứa bạn thân nghe. Kim Vệ và Đào Cương cũng cảm thấy kỳ lạ: “Câu này đâu có vấn đề gì! Sao lại tức giận nhỉ?”
Tiếng bạt tai thu hút sự chú ý của Chu Hiểu Đình sang bên này, cô khẽ nhếch môi, nhìn đội trưởng của đội cổ vũ cũng hóng sang để xem kịch hay rồi cười.

Hoắc Minh Chương ngẫm nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không hiểu gì. Anh ta chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt mình đau âm ỉ, trong lòng cũng nén lửa giận, nhìn Cố Trầm hậm hực rồi nói: “Tất cả đều tại cậu đấy.”

Nếu không phải vì thảo luận về chuyện của Cố Trầm, Cố Tú cũng không vô cớ tức giận như vậy, càng không đứng trước mặt nhiều người ra tay đánh người. Hoắc Minh Chương cũng khó hiểu, một người nhẹ nhàng và hay xấu hổ như vậy vì sao khi đụng đến chuyện của anh mình thì lại bất thường như thế.

Kim Vệ và Cố Trầm không thể chịu được nữa: “Cậu trách Cố Trầm làm gì? Không phải là do Cố Tú quá nhỏ nhen sao. Công nhận sự ưu tú của Cố Trầm tức là coi thường cậu ta, não cậu ta suy nghĩ kiểu gì vậy?”
Hoắc Minh Chương bị hai cậu bạn thân vặc lại đến mức không thể nói gì được nữa, chỉ có thể thở dài một hơi, vò đầu khó chịu.

Biểu cảm của Cố Trầm rất kỳ lạ, không phải là vì Hoắc Minh Chương tự nhiên giận cá chém thớt mà là vì cậu không thể ngờ được, kịch bản đã vỡ tan tành đến mức này rồi mà vẫn có thể cứu vãn được.

Nghe được lời càu nhàu của Hoắc Minh Chương, Cố Trầm lén nhướng mày, trong lòng nhẩm kịch bản lại một lần: Sắp sửa xông ra ngoài và đuổi theo rồi.

Nhưng Hoắc Minh Chương không hề có ý định ra khỏi sân bóng rổ để đuổi theo Cố Tú, mà chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghỉ, thậm chí còn thoải mái lấy cho mình một túi chườm đá, dùng khăn bông bọc lại rồi áp lên mặt mình.

Cố Trầm: “…”

Cố Trầm tự nhiên nhớ ra, sau khi Hoắc Minh Chương đuổi theo ra ngoài, chắc là hai người còn tâm sự với nhau ở sân vận động.
Mặc dù không biết vì sao kịch bản lại bình thường trở lại nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cậu. Cố Trầm im lặng quay người đi, huấn luyện viên sắp xếp cho cậu và mấy người bạn trong đội tập luyện thêm 40 phút nữa, đến giờ tập xong, cậu đi về.

Trước khi đi, Chu Hiểu Đình đi theo cậu tới cửa phòng thay đồ, dặn dò: “Đừng quên tối thứ sáu đến nhà tôi ăn cơm đấy.”

Hoắc Minh Chương bám đuôi đi theo, nghe được câu nói của Chu Hiểu Đình, nhướng mày không hiểu gì: “Cố Trầm sắp đến nhà cậu ăn cơm sao?”

“Ừ.” Chu Hiểu Đình gật đầu: “Trước đây Cố Trầm đã giúp gia đình chúng tôi một việc lớn. Ba tôi nói phải mời Cố Trầm ăn một bữa cơm để cảm ơn.”

“Là thông tin một nữ nhân viên bán hàng của Đại Chu Thiên Hạ bị người khác vu khống có quan hệ tình tiền với khách hàng sao?” Bởi vì chuyện này có liên quan đến danh dự của bộ phận bán hàng ở Đại Chu Thiên Hạ, trên bàn ăn nhà họ Hoắc cũng từng nói đến chuyện này. Ba của Hoắc Minh Chương còn cảm thán nói lần này tập Đoàn Đại Chu phản ứng nhanh chóng, ứng phó rất kịp thời. Sau khi mọi chuyện xảy ra, ngay lập tức đứng ra nói rõ mọi chuyện, kiểm soát dư luận trong thời gian ngắn nhất. Không những lợi dụng cơ hội này để truyền thông cho kế hoạch tập đoàn Đại Chu lên sàn chứng khoán Hồng Kông mà còn nhận được sự đồng tình của rất nhiều cư dân mạng, coi Đại Chu là một nạn nhân. Hóa nguy thành an, mọi việc được thực hiện vô cùng xuất sắc.
Cũng bởi vì chuyện này mà ba Hoắc gọi Hoắc Minh Chương về nhà, lúc ở trên bàn ăn khen ngợi Chu Hiểu Đình hết lời, nói con bé này tốt thế này, giỏi thế kia. Nói hổ phụ sinh hổ tử, nhà họ Chu đã có người kế nghiệp rồi, chỉ thiếu điều tâng Chu Hiểu Đình lên tận mây xanh thôi. Hoắc Minh Chương nghe xong, hai tai mọc cả kén ra ngoài.

Hoắc Minh Chương không thể ngờ được, chẳng lẽ Cố Trầm cũng tham gia vào chuyện này sao?

“Đâu chỉ là tham gia.” Nói đến đây, Chu Hiểu Đình không thể không nhìn Cố Trầm bằng ánh mắt sùng bái: “Từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Cố Trầm. Hơn nữa hôm đó là thứ bảy, nếu như Cố Trầm không kịp thời gọi điện thoại cho tôi, chỉ cho tôi nên làm thế nào. đợi đến thứ hai khi đi làm lại, e rằng chuyện này thật sự đã rất ầm ĩ, đến lúc đó tập đoàn Đại Chu nhất định sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.”
Vì là con em trâm gia thế phiệt nên đương nhiên Hoắc Minh Chương hiểu rõ tầm quan trọng của việc này. Anh ta nhìn về phía Cố Trầm bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Không ngờ cậu cũng nhúng tay vào à.”

Nói xong, Hoắc Minh Chương chợt cười khinh bỉ, nhìn về phía Chu Hiểu Đình rồi nói: “Ba tôi còn nhất quyết bảo tôi đi theo học tập cậu, không ngờ cậu cũng tham công của người khác. Thế này thì hay rồi, đến cuối tuần này khi về nhà tôi nhất định sẽ nói rõ chuyện này cho ba tôi biết. Tôi đã nói rồi mà, chúng ta lớn lên từ nhỏ đến lớn với nhau, Chu Hiểu Đình cậu thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Từ khi nào cậu lại trở nên lợi hại như vậy chứ?”

“Hóa ra không phải là cậu lợi hại mà là viện binh mà cậu mời đến lợi hại.” Hoắc Minh Chương nhìn Cố Trầm: “Nếu vậy thì tôi biết rồi! Lần sau tôi sẽ kéo Cố Trầm đến tập đoàn Hoắc Thị làm thực tập sinh.”
“Hoắc Minh Chương, cậu có bị điên không?” Không đợi Hoắc Minh Chương nói xong, Chu Hiểu Đình đã trừng mắt nhìn anh ta, tức giận cắt ngang: “Cậu xem Cố Trầm có quan tâm đến cậu không?”

Cố Trầm thật sự không muốn quan tâm đến Hoắc Minh Chương. Cậu đi vào thay đồ, thay xong quần áo rồi đeo cặp sách rời đi.

Hoắc Minh Chương nhìn theo bóng lưng của Cố Trầm, quay đầu lại hỏi hai thằng bạn thân: “Hai cậu có cảm thấy, Cố Trầm không còn ghét tôi như lúc trước nữa không?”

“Vậy sao?” Kim Vệ và Đào Cương quay sang nhìn nhau, họ thật sự không thể nhìn ra điều này,

“Có chứ.” Hoắc Minh Chương lấy ví dụ: “Hôm nay cậu ta còn chủ động chuyền bóng cho tôi đấy.”

“Sau đó chẳng phải đánh cho cậu thua thảm hại à?”

Kim Vệ và Đào Cương lại nhìn nhau lần nữa, sau đấy nhìn về phía Hoắc Minh Chương: “Cậu vui là được.”
Hoắc Minh Chương: “…”

Hoắc Minh Chương không phục, hỏi tiếp: “Hai cậu nói xem, nếu tôi thuyết phục được ba tôi, cho cậu ta thực tập ở vị trí trợ lý chủ tịch thì có thể kéo cậu ta từ tập đoàn Đại Chu về không?”

Hoắc Minh Chương đã chán ngấy việc suốt ngày ba anh ta luôn càm ràm bên tai Chu Hiểu Đình giỏi thế này giỏi thế kia rồi. Rõ ràng đều là công của Cố Trầm, dựa vào đâu Chu Hiểu Đình lại được mang danh “con nhà người ta”? Hoắc Minh Chương quyết định rút củi dưới đáy nồi, lấy hết “túi khôn” của Chu Hiểu Đình, xem ba anh ta còn có thể khen Chu Hiểu Đình lên mây được như vậy nữa hay không.

Kim Vệ và Đào Cương lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ trong đầu của Hoắc Minh Chương đúng là khiến người khác vô cùng bất ngờ.

Hai người bọn họ vô cùng tò mò, chẳng lẽ Hoắc Minh Chương không hề nhìn ra, sở dĩ chú Hoắc khen ngợi Chu Hiểu Đình như vậy hoàn toàn là vì chú Hoắc coi cô ấy như con dâu sao!
Cho dù Hoắc Minh Chương có lấy hết bảy bảy bốn chín cái túi khôn bên cạnh của Chu Hiểu Đình thì cũng không thể làm lỡ việc chú ấy tìm vợ cho anh ta đâu!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như Chu Hiểu Đình cũng không có ý quan tâm đến Hoắc Minh Chương. Hai người bọn họ nhớ lại ánh mắt vô cùng tình cảm mà Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, rồi lại để Cố Trầm và Hoắc Minh Chương cạnh nhau để so sánh với nhau.

Không thể không thừa nhận, có lẽ điểm duy nhất mà Hoắc Minh Chương hơn Cố Trầm, đó là anh ta biết đầu thai hơn!

Buổi chiều thứ sáu, Cố Trầm vừa tan tiết học thứ hai thì đã nhận được điện thoại của Chu Hiểu Đình: “Cậu tan học chưa? Xe của nhà tôi đang đợi ở cổng trường rồi.”

“Cậu có cần về phòng thay quần áo không?”

Cố Trầm: “…”

Chu Hiểu Đình cười rồi nói: “Nếu không cần thì thôi. Tôi đợi cậu ở cổng trường.”
Vừa ngắt điện thoại xong, Cố Trầm đeo cặp sách ra khỏi phòng học. Cậu chưa đi được mấy bước thì đã cảm giác phía sau nặng trình trịch, quay đầu nhìn lại thì đã thấy Trình Dật đang tươi cười bám lấy, để cằm lên vai của Cố Trầm, cả người như một con gấu koala khổng lồ: “Tôi nghe thấy rồi đấy nhé.”

Trình Dật nâng cao giọng, ra vẻ mờ ám: “Đi gặp phụ huynh đúng không? Đại thần không hổ danh là đại thần, tốc độ nhanh thật đấy.”

Cố Trầm cạn lời: “Là chuyện công việc.”

Trình Dật làm ra biểu cảm “tôi tin lắm cơ”, gật đầu liên tục: “Đương nhiên lần đầu tiên đến nhà phải nói về chuyện công việc rồi. Nếu không thì nói chuyện gì cũng đều ngại ngùng.”

Cố Trầm đánh một cái vào mặt Trình Dật, đẩy người cậu ta xuống dưới: “Làm gì có chuyện đó, cậu nói linh tinh mới làm mọi người cảm thấy xấu hổ đấy.”
Trình Dật nhún vai, che mũi rồi nói: “Cậu có lương tâm không vậy? Nhưng chị Chu có ý đó hay không, mọi người đều nhìn ra được mà? Cái này gọi là hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình.”

Trình Dật thở dài một hơi: “Người no làm sao hiểu được lòng người đói.”

Cố Trầm cạn lời, cậu đi thẳng ra cổng trường, nhìn thấy Chu Hiểu Đình mặc một chiếc váy liền trang nhã màu hồng phấn, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài từ trước đến giờ luôn buộc đuôi ngựa được búi lên, trên đầu còn đội một chiếc mũ công chúa màu hồng. Trên tay còn xách một chiếc túi nhỏ màu trắng, dưới chân là một đôi giày da gót nhỏ cũng màu trắng. Chu Hiểu Đình đứng ở đó, bạn học đi qua đi lại đều chú ý đến.

Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm đang đứng cách đó mấy mét, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Cô hơi xấu hổ, cúi đầu xuống, sau đó nhìn về phía Cố Trầm đầy mong đợi: “Hôm nay tôi thế này trông có đẹp không?”
Cố Trầm gật đầu.

Chu Hiểu Đình cười, tiện tay mở cửa xe: “Mời lên xe.”

Cố Trầm: “…”

Chu Hiểu Đình vội vàng định thần lại, không kìm được bật cười: “Tôi tự lên xe trước.”

Chu Hiểu Đình nói xong khom người ngồi vào trong xe, khuôn mặt hơi nóng lên.

Cố Trầm cũng lên xe cùng, tài xế ngồi ở vị trí ghế lái không chút phản ứng, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, đánh giá Cố Trầm một lượt rồi lái xe rời đi.

Những sinh viên đại học A nhìn thấy hết cảnh tượng đó lập tức ồn ào, ầm ĩ lên: “Đó không phải là hội trưởng hội sinh viên mới nhậm chức sao? Làm gì mà ăn mặc long trọng vậy?”

“Nghe nói chị ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Đại Chu, trong nhà rất có tiền.”

“Cậu con trai cùng lên xe với chị ấy chính là Cố Trầm của khoa Quản lý kinh tế và tài chính đúng không?”
“Là sinh viên vừa mới lên năm nhất nhưng đã được đăng bài ở “Nhà kinh tế học” à? Là học trò tâm đắc mà giáo sư Hình mới thu nhận?”

“Làm gì vậy? Trông cứ như hai người bọn họ yêu nhau rồi đi gặp phụ huynh vậy…”

Mấy sinh viên đứng ở trước cổng Đại học A lập tức thảo luận ồn ào, có người không chịu kém cạnh, còn đăng bức ảnh vừa chụp được lên web của trường, không gian lập tức ngập tràn cảm giác sôi động, hào hứng khi mọi người cùng bàn tán, hóng hớt.

Nhưng không ai để ý, ở con đường đối diện cổng trường, có một chiếc xe Maybach màu đen đã đậu ở đó rất lâu.”

“… Là con gái của tập đoàn Đại Chu.” Trợ lý Lâm ngồi ở vị trí phó lái, nhìn sếp nhà mình qua kính chiếu hậu: “Có vẻ Cố Trầm và cô gái này có quan hệ khá tốt với nhau.”
Chung Ly Toại không nói gì, chỉ im lặng tựa vào hàng ghế sau của xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trợ lý Lâm tò mò: “Sếp?”

Thực ra trợ lý Lâm rất muốn biết, sếp của anh ta vừa xuống máy bay đã lập tức đi đến đại học A tìm người, rồi lại nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ có suy nghĩ thế nào.

Nhưng Chung Ly Toại không để cho người khác cơ hội được xem kịch hay. Nghe câu hỏi của trợ lý Lâm xong, anh chỉ thờ ơ trả lời lại một câu: “Quay về công ty.”

“… Ba tôi có thể sẽ nói với cậu về kế hoạch tập đoàn Đại Chu lên sàn chứng khoán Hồng Kông, có thể sẽ xem xét một số kiến giải của cậu về vấn đề này. Cả bài phát biểu cậu đã nói ở “Nhà kinh tế học” nữa, tôi cũng đã đưa cho ba tôi xem rồi. Có lẽ ông ấy cũng sẽ hỏi những câu hỏi liên quan đến vấn đề này.” Chu Hiểu Đình mỉm cười rồi hỏi: “Cậu cảm thấy việc phân tích dữ liệu lớn để điều hành hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp có thể thực hiện được trong lĩnh vực bất động sản không?”
Cố Trầm nhướng mày: “… Không phải nói là chỉ mời tôi ăn một bữa cơm để cảm ơn sao?”

Chu Hiểu Đình nghẹn lời: “Chẳng lẽ trong lúc ăn cơm không nói gì sao? Đương nhiên phải nói chuyện gì đó rồi.”

Cố Trầm gật đầu.

Chu Hiểu Đình mím môi, chuyển sang chủ đề khác: “Cậu cảm thấy hôm nay tôi mặc thế nào? Có phải trông có vẻ thân thiết hơn lúc bình thường tôi vẫn mặc áo phông và quần bò không?”

“Cũng như nhau.” Cố Trầm lịch sự đáp lại: “Đều đẹp như nhau.”

“Tôi không nhìn ra cậu cũng biết nói chuyện như vậy đấy.” Câu nói của Cố Trầm làm Chu Hiểu Đình sướng rơn: “Có phải cậu ở văn phòng kinh doanh lâu rồi nên cũng học được kiểu nói năng ngọt xớt không?”

Cố Trầm suy nghĩ một lát trong lòng rồi nói: “Khách hàng là thượng đế mà.”

“Cậu nói vậy là có ý gì?” Chu Hiểu Đình hừ một tiếng: “Tôi là khách hàng của cậu sao?”
“Chị còn phiền phức hơn so với khách hàng.” Cố Trầm thờ ơ nói: “Chị là chủ của tôi mà.”

“Tôi kiếm tiền từ chỗ khách hàng nhưng tôi đi làm ở văn phòng kinh doanh là đợi công ty phát lương cho tôi.”

Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Đình kiềm chế hơn một chút: “Cậu đừng có nói đáng sợ như vậy chứ. Chúng ta còn là bạn học, phải là bạn bè chứ?”

Cố Trầm gật đầu.

Như cảm nhận được ẩn ý khác trong câu nói của Cố Trầm, Chu Hiểu Đình đang hứng khởi tự nhiên mất hết hứng. Trên quãng đường tiếp theo đi đến nhà họ Chu, Chu Hiểu Đình không nói gì nữa.

Ba Chu và mẹ Chu đã làm theo lời dặn dò của Chu Hiểu Đình, chuẩn bị những món ăn mà Cố Trầm thích ăn. Anh trai của Chu Hiểu Đình, Chu Nhạc Đình cũng hiếm khi tan làm sớm một hôm. Anh ta cũng muốn được gặp ân nhân của nhà họ Chu, người được em gái anh ta giới thiệu là một “thiên tài đặc biệt, một người vô cùng lợi hại”.
Thực ra trước khi mời Cố Trầm đến nhà ăn cơm, người nhà họ Chu đã tìm hiểu nhiều mặt khác nhau về con người Cố Trầm, bao gồm cả bối cảnh gia đình, tất cả những gì cậu đã làm sau khi đến thành phố A và cả tình cảm mập mờ mới phát sinh mà Chu Hiểu Đình dành cho Cố Trầm.

Không thể không khẳng định, cậu thanh niên này đúng là có một chút tài năng, nhưng vẫn chưa xuất sắc tuyệt đối đến mức người khác phải kinh ngạc, làm nhà họ Chu phải xuống nước, đồng ý cho hai người bọn họ yêu nhau.

Vậy nên bữa cơm này không chỉ để cảm ơn Cố Trầm vì đã kịp thời cứu vãn tập đoàn Đại Chu khỏi một nguy cơ ảnh hưởng đến tiếng tăm của mình, mà còn muốn Cố Trầm hiểu cho tấm lòng cha mẹ của bọn họ.

Chu Hiểu Đình và Cố Trầm bước vào cửa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba người nhà họ Hoắc đang ngồi ở sofa cười nói vui vẻ với ba mẹ mình, Chu Hiểu Đình chững lại.
“Ha ha, không ngờ tới phải không!” Hoắc Minh Chương nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Chu Hiểu Đình và cả Cố Trầm lúc nào cũng có khuôn mặt lạnh lùng vô tình như người chết. Anh ta vẫy tay vô cùng đắc ý về phía hai người bọn họ: “Tôi cũng không ngờ tới, là chú Chu gọi điện thoại cho ba tôi, nói là muốn mời ân nhân cứu mạng của tập đoàn Đại Chu đến ăn một bữa cơm. Chú ấy biết được tôi là bạn trong đội bóng rổ với Cố Trầm nên đặc biệt mời tôi đến đây cùng.”

Hoắc Minh Chương vô cùng đắc ý, vui vẻ nói: “Kinh ngạc không, bất ngờ không?”

Chu Hiểu Đình tức đến mức suýt chút nữa bùng phát ngay tại đó, nhưng lại ngại ba mẹ nhà họ Hoắc cũng ở đó nên không tiện trở mặt ngay trước mặt khách. Chu Hiểu Đình chỉ có thể nhỏ giọng phàn nàn: “Ba, mẹ, không phải đã nói ngay từ đầu là mời Cố Trầm ăn cơm sao, sao hai người lại còn mời thêm người khác?”
“Đều là bạn học với nhau, cũng không phải người ngoài gì.” Mẹ Chu Hiểu Đình mỉm cười rồi nói: “Mẹ và ba con nghĩ rằng càng đông càng vui thôi mà?”

Nhưng đây là chuyện để càng đông càng vui sao?

Trong lòng Chu Hiểu Đình bất mãn, người nhà họ Chu không quan tâm được đến tâm trạng của con gái, bọn họ cười híp mắt chào hỏi Cố Trầm: “Cháu là Cố Trầm đúng không? Cậu bé này đẹp trai thật, mau ngồi xuống đi.”

Rồi lại hỏi Cố Trầm: “Cậu uống trà, uống cà phê hay nước hoa quả?”

Cố Trầm trả lời: “Đều được ạ.”

“Vậy uống trà nhé.” Ba Chu cười rồi nói: “Cậu uống quen trà Phổ Nhĩ không?”

Cố Trầm lại gật đầu: “Được ạ.”

Mẹ Chu mỉm cười rồi hỏi: “Cháu là người ở đâu?”

Cố Trầm nói: “Quê cháu ở Tuyết Thành.”

Mẹ Chu nói: “Tuyết Thành là một nơi rất đẹp, non nước hữu tình, lúc ba Hiểu Đình còn trẻ còn từng cắm dùi ở đó đấy.”
Từ này hơi cũ, Cố Trầm nghe xong ngẩn người ra một lát.

Ba Chu nói: “Trẻ con bây giờ làm gì đã từng nghe qua đến chuyện cắm dùi này, thậm chí còn chưa nghe đến “thanh niên trí thức” nữa kìa.

Chu Nhạc Đình hỏi Cố Trầm: “Tôi nghe nói cậu chơi chứng khoán rất giỏi, tôi cũng tốt nghiệp từ khoa tài chính ra, có cơ hội chúng ta giao lưu với nhau một chút.”

Cố Trầm gật đầu: “Được ạ.”

Nói chuyện được một lát, người nhà họ Chu phát hiện ra mặc dù lời nói, hành động cử chỉ của Cố Trầm rất lịch sự nhưng thái độ của cậu lúc nào cũng thờ ơ. Hoàn toàn không giống với kiểu người thân thiện, nói nhiều trong tưởng tượng của bọn họ, cũng không có vẻ khéo léo, giỏi ăn nói của một nhân viên bán hàng hàng đầu. Cả người cậu toả ra khí chất hòa nhã, thờ ơ, lạnh lùng, hoàn toàn không giống với một cao thủ truyền thông biết đánh vào lòng người, càng không giống một cậu thanh niên nhà quê, lừa gạt con gái giàu có rồi nhân cơ hội để trèo lên cao.
Nhận định ban đầu của bọn họ có hơi sai lầm!

Người nhà họ Chu nói chuyện phiếm rồi quay ra nhìn nhau, không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng.

Khó khăn lắm mới chờ được đến giờ ăn cơm, tất cả mọi người cùng vào bàn.

Mẹ Chu nhiệt tình nói với Cố Trầm: “Dì nghe Hiểu Đình nói cháu thích ăn sườn xào chua ngọt với cá mè sốt, cháu nếm thử tay nghề của nhà dì đi, xem có hợp khẩu vị không?”

“Nếu như cháu thích, cuối tuần dì có thể bảo Hiểu Đình thường xuyên mời cháu đến đây. Nhà cháu ở nơi khác, một năm cũng không về được mấy lần, cháu cứ coi ở đây như ở nhà là được. Dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.” Mẹ Chu nói, sau đấy nhìn về phía chồng mình: “Nói thật ra, tôi thấy Cố Trầm thông minh như vậy, tính tình còn khiến người ta yêu thích, đúng là muốn nhận thằng bé làm con nuôi mà.”
Ba Chu nhìn Cố Trầm, mặt không đổi sắc: “Bà muốn nhận con trai nuôi thì cũng phải xem Cố Trầm có đồng ý hay không chứ.”

Đây cũng là cách thức tốt nhất mà nhà họ Chu có thể nghĩ đến để báo đáp Cố Trầm. Chuyện lần trước nữ nhân viên của văn phòng kinh doanh bị vu khống bán thân để bán nhà, nếu bị làm ầm ĩ lên nhất định sẽ ảnh hưởng rất xấu để Đại Chu Thiên Hạ. Một loạt những hành động của Cố Trầm có thể nói là đã cứu vớt danh dự của phòng kinh doanh, của cả tập đoàn Đại Chu. Về tình về lý nhà họ Chu đều nên cảm ơn Cố Trầm rất nhiều.

Vốn dĩ, ba Chu cũng yêu mến một nhân tài như Cố Trầm, cũng muốn cảm ơn cậu vì đã xử lý mọi chuyện kịp thời, định phá lệ để cất nhắc Cố Trầm vào làm ở văn phòng chủ tịch, ở bên cạnh Chu Nhạc Đình làm trợ lý. Nhưng ba mẹ Chu lại vô tình phát hiện ra, khi nhắc đến Cố Trầm, Chu Hiểu Đình có vẻ hơi bất thường.
Đó là kiểu tâm trạng phiêu du, mơ mộng, khi vừa nhắc đến người trong lòng lập tức trở nên hào hứng, rõ ràng là kiểu thiếu nữ đang yêu. Lại nghĩ đến cuộc khủng hoảng truyền thông lần này, tất cả đều là Cố Trầm âm thầm giải quyết toàn bộ mọi chuyện cho Chu Hiểu Đình, ba mẹ Chu không tránh được việc suy nghĩ sâu xa.

Còn về chuyện gọi con trai về, ba người nhà bọn họ cũng âm thầm bàn bạc với nhau, quyết định nhận Cố Trầm làm con trai nuôi. Làm như vậy thứ nhất cũng dễ giải thích với bên ngoài, để mọi người đều thấy nhà họ Chu có ơn tất báo. Thứ hai là cũng muốn nhân cơ hội này để loại bỏ những suy nghĩ viển vông không thiết thực của Chu Hiểu Đình. Đương nhiên, đối với một sinh viên không chút quan hệ hay chỗ dựa từ nơi khác đến đây học như Cố Trầm, chuyện một bước lên trời, trở thành con trai nuôi của Chủ tịch tập đoàn Đại Chu nhất định là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Đến lúc đó nhà họ Chu sẽ bồi dưỡng Cố Trầm thật tốt, tạo ra cho tập đoàn Đại Chu, cho Chu Nhạc Đình một trợ thủ hết mực trung thành, mọi chuyện cũng coi như là một cuộc trao đổi tốt đẹp, đôi bên cùng có lợi.

Nhưng đáng tiếc, cho dù nhà họ Chu có tính trăm phương nghìn kế thì cũng không tính toán được tính tình của Cố Trầm, không thể ngờ được Cố Trầm không hề muốn trở thành con trai của người khác.

Đối diện với ánh mắt vô cùng mong chờ của người nhà họ Chu, Cố Trầm không nói cũng không cười, cậu chỉ cúi đầu xuống ăn cơm, nhằn xương cá, làm như không hề nghe thấy câu hỏi của mẹ Chu.

Chủ yếu là vì kiếp trước Cố Trầm đã làm “con cháu cho người khác” cả đời rồi, sau khi sống lại một lần nữa, cậu cần gì phải tự làm khổ mình, đi làm con trai cho người khác.
Không khí bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, trong lúc người nhà họ Chu không biết nói gì để bình thường mọi chuyện thì Hoắc Minh Chương chợt tươi cười, dùng đũa chung gắp cho Cố Trầm một miếng sườn xào chua ngọt, chủ động phản kích: “Tôi nói này Cố Trầm, tôi thấy với năng lực hiện giờ của cậu, để cậu làm một nhân viên bán hàng nhỏ bé ở phòng kinh doanh của tập đoàn Đại Chu đúng là lãng phí nhân tài mà. Cậu có cần suy nghĩ một chút đến việc đến tập đoàn Hoắc thị chúng tôi thực tập không? Tôi đã nói với ba tôi rồi, chỉ cần cậu đồng ý đến, tôi sẽ để cậu làm trợ lý chủ tịch. Ngày nào cậu cũng được ở bên cạnh ba tôi, được đích thân ba tôi dạy dỗ, mưa dầm thấm đất, nhất định là có tương lai hơn cậu ở văn phòng kinh doanh kia.”

Hoắc Minh Chương nói ra câu này, không chỉ Cố Trầm mà đến cả Chu Hiểu Đình và những người khác đều không phản ứng lại được.
Mãi một lúc sau, Chu Hiểu Đình là người bình tĩnh lại trước tiên, cô tức giận chửi mắng: “Hoắc Minh Chương, cậu được lắm! Tôi biết ngay là cậu mèo giả vờ khóc chuột, không có ý đồ gì tốt đẹp mà. Cậu ăn cơm nhà tôi rồi lại định cướp người của nhà tôi, cậu có thấy ngại không thế?”

“Cái gì mà tôi cướp người của nhà cậu?” Hoắc Minh Chương không hề thích kiểu nói chuyện này của Chu Hiểu Đình: “Rõ ràng là nhà cậu muốn nhận Cố Trầm làm con nuôi nhưng Cố Trầm không hề muốn gọi ba cậu là ba, như vậy thì không thể là người của nhà cậu được.”

“Quan trọng nhất là Cố Trầm chỉ làm một thực tập sinh nhỏ bé trong văn phòng kinh doanh của một công ty con ở tập đoàn nhà cậu thôi, đến cả hợp đồng lao động chính thức còn chưa được ký, tiền bảo hiểm và tiền tích lũy mua nhà còn không được nộp. Cho dù thành tích mỗi tháng rất tốt nhưng đến cả giải thưởng tháng cho người đứng đầu cũng không được nhận. Tôi nghe nói lúc Cố Trầm làm thêm ở đó, còn bị quản lý kinh doanh của tập đoàn Đại Chu nhà cậu bắt nạt nữa. Điều kiện như vậy mà cậu còn mặt mũi bảo người ta ký khế ước bán thân cho nhà cậu à?”
“Cậu…” Hoắc Minh Chương cãi lại làm Chu Hiểu Đình á khẩu không nói được gì, đến cả người nhà họ Chu nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ.

Hoắc Minh Chương bỏ qua Chu Hiểu Đình để cướp người, tránh việc ba anh ta ngày nào cũng lấy Chu Hiểu Đình ra để nói. Anh ta chuẩn bị đầy đủ, lấy hết khả năng ra để giải thích: “Vậy nên việc quý mến nhân tài không thể nói không cho dễ nghe vậy được, phải có hành động thực tế và tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.”

“Việc này giống như hôn nhân cưới gả, hoàn toàn dựa trên sự tự nguyện.”

“Nếu không người xưa làm sao có câu ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’ chứ?” Hoắc Minh Chương nói rành rọt câu nào ra câu đó, còn không quên quay đầu lại hỏi Cố Trầm: “Cậu suy nghĩ xong chưa? Đến tập đoàn Hoắc thị chúng tôi làm trợ lý chủ tịch được không?”
“Cậu đứng dưới một người, đứng trên vạn người, hơn việc cậu làm nhân viên bán hàng ở tập đoàn Đại Chu không phải chỉ là một chút đâu.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.