Một tiếng “bốp” vang lên chát chúa, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, lập tức nhìn thấy hai mắt Cố Tú đỏ hoe. Cậu ta đứng phắt dậy khỏi băng chiếc ghế nghỉ, trừng mắt nhìn Hoắc Minh Chương: “Sao anh có thể nói tôi như vậy? Hóa ra anh cũng coi thường tôi, anh cũng giống hệt với bọn họ.”
Nói xong, cậu ta ấm ức chạy ra khỏi sân bóng rổ.
Chỉ còn lại một mình Hoắc Minh Chương với dấu tay in trên mặt vẫn còn ngồi ngơ ngác ở chỗ cũ.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Vệ với Đào Cương vứt quả bóng rổ trong tay đi, chạy đến bên cạnh Hoắc Minh Chương: “Sao lại để người ta đánh vậy?”
“Tôi biết thế chó nào được?” Hoắc Minh Chương giận quá bật cười, không kìm được văng tục một câu: “Tôi chỉ nói có đúng một câu thôi.”
Hoắc Minh Chương uất ức nhắc lại câu mình vừa nói với Cố Tú cho hai đứa bạn thân nghe. Kim Vệ và Đào Cương cũng cảm thấy kỳ lạ: “Câu này đâu có vấn đề gì! Sao lại tức giận nhỉ?”
Tiếng bạt tai thu hút sự chú ý của Chu Hiểu Đình sang bên này, cô khẽ nhếch môi, nhìn đội trưởng của đội cổ vũ cũng hóng sang để xem kịch hay rồi cười.
Hoắc Minh Chương ngẫm nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không hiểu gì. Anh ta chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt mình đau âm ỉ, trong lòng cũng nén lửa giận, nhìn Cố Trầm hậm hực rồi nói: “Tất cả đều tại cậu đấy.”
Nếu không phải vì thảo luận về chuyện của Cố Trầm, Cố Tú cũng không vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446881/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.