Sau khi Hoắc Minh Chương nói xong những lời này, cả bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Ba mẹ của Chu Hiểu Đình cười xấu hổ, vẻ mặt một lời không thể nói hết được.
Ba mẹ của Hoắc Minh Chương cũng cười theo, ba Hoắc giảng hòa: “Thằng bé này, lúc ăn cơm đừng nói linh tinh, đang ăn cơm thì trật tự đi.”
Hoắc Minh Chương không buồn quan tâm: “Nhà họ Chu có quy định này từ khi nào vậy? Hơn nữa con thấy mọi người không phải còn vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao?”
Ba Hoắc: “…”
Mẹ của Chu Hiểu Đình cười: “Ăn cơm! Ăn cơm đi!”
Nói xong liền gắp cho Hoắc Minh Chương một miếng thịt vịt bát bảo: “Món vịt cháu thích ăn nhất này, mau thử đi, lát nữa nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”
Hoắc Minh Chương cắn một miếng rồi gật đầu: “Vâng, đúng là vẫn hương vị đó.”
Anh ta gắp cho Cố Trầm một miếng vịt bát bảo: “Cậu cũng thử đi, xem có hợp khẩu vị không. Nếu cậu thích ăn, lần sau có thể đến nhà tôi ăn. Món vịt bát bảo nhà tôi ngon hơn của nhà chú Chu rất nhiều.”
Bốn người nhà họ Chu: “…”
Chu Hiểu Đình không thể nhịn được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Minh Chương: “Cậu cố ý tới làm loạn đúng không? Có người nào ăn nói như cậu không?”
“Tôi làm sao?” Hoắc Minh Chương làm ra vẻ mặt vô tội: “Vịt bát bảo nhà tôi làm ngon hơn nhà cậu thật mà.”
Lần này đến cả ba mẹ Chu và Chu Nhạc Đình cũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446879/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.