Mấy ngày sau đó, Cố Trầm vẫn dùng thời gian rảnh rỗi để đi hết khu phía tây thành phố. Chụp vô số bức ảnh, làm vô số cuộc khảo sát, dùng thời gian ăn cơm để tới một số khu phố cổ, bao gồm cả những quán cơm nhỏ trong thôn để phỏng vấn những hàng xóm trong phố, hỏi xem họ nghĩ như thế nào về chuyện dỡ bỏ.
Nhận ra rằng đa số mọi người chỉ có hai ý kiến với việc phá bỏ. Một số người mong chờ mau chóng phá bỏ, nếu phát triển có thể cho tiền có thể chia nhà, chỉ cần bồi thường đủ, có thể khiến bọn họ được sống cuộc sống hạnh phúc của thế hệ được sinh ra ở vùng ngoại ô. Cái gì mà văn hóa lịch sử rồi thì khôi phục di tích bảo vệ hương vị quê hương, không hề nằm trong những điều mà bọn họ suy nghĩ tới.
Mà một bộ phận khác, chủ yếu là những người đã có tuổi, lại chủ yếu coi trọng môi trường sống này. Cảm thấy sống trong tứ hợp viện hơn nửa đời người rồi, hàng xóm láng giềng đều quen thân, gần như dấu ấn cả đời người đều ở mảnh đất nho nhỏ này. Nếu thực sự phá bỏ, cứ như thể quãng thời gian hơn nửa đời người cũng vỡ nát theo những cánh cửa gạch đá bị dỡ bỏ. Dường như cả cuộc đời đều trở nên vô nghĩa.
Những người này là kiểu cho dù nhà đầu tư có đưa bao nhiêu tiền thì cũng không muốn chuyển đi.
Mà cho dù cư dân có muốn phá dỡ hay không, thì vẫn còn có một sự thật khách quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2444150/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.