“Sáng sớm ngày ra, lại làm sao thế?” Cô cả Cố đứng ngoài nhìn mẹ Cố và Cố Tú lằng nhằng không dứt, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tú Tú muốn bỏ nhà ra đi.” Mẹ Cố nhìn mấy người họ Cố ngoài cửa: “Mọi người mau giúp tôi khuyên thằng bé đi.”
Cô cả Cố nghe vậy liền sửng sốt, phản xạ hỏi lại: “Tại sao?”
Mẹ Cố nói: “Tôi nói thằng bé mấy câu.”
“Chao ôi, lớn rồi, cứng cáp rồi, mẹ vừa nói vài câu mình không thích nghe đã học được rời nhà bỏ đi đấy à.”
Cô hai Cố đứng một bên vừa cắn hạt dưa vừa cười ha hả: “Chị dâu đừng cản nó làm gì, cứ để cho nó đi đi. Hôm nay là ba mươi Tết, nào có xe công cộng nào đi thành phố đâu. Em xem nó đi được chỗ nào? Đi tới đi lui cũng chỉ từ đầu thôn đến cuối thôn là cùng.”
“Lại quậy chứ sao nữa! Hơi có gì không thuận ý là một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không biết học từ ai!” Cô cả Cố lườm Cố Tú một cái, cực kỳ ghét bỏ: “Cháu Tú, cô nói chứ tính tình cháu cứ như vậy là không được đâu. Mẹ cháu nói hai câu đã làm sao nào. Đàn ông đàn ang, có tí việc lại khóc sướt mướt không thôi, có giống đàn bà không hả?”
“Dù sao nhà họ Cố mình không có người như thế.” Cô hai Cố lắc đầu, bỗng nhiên nhớ đến một việc: “Trầm Trầm đâu? Sao em không thấy Trầm Trầm?”
Mẹ Cố sửng sốt: “Chắc còn đang trong phòng sách.”
“Anh ấy không ở phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2444086/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.