“Con chờ đã!” Ba Cố ngăn Cố Trầm lại, vẫn cảm thấy lo lắng: “Hay là chuyện này cứ từ từ đã? Dù sao tháng Giêng cũng không thể động thổ khởi công. Con chờ đầu xuân năm sau, qua ngày mùa, nếu trong thôn thực sự có ý định sửa đường thì ba sẽ tìm dịp nhắc đến chuyện này giúp con. Cũng không cần con quyên hơn mười, hai mươi vạn gì đó, mọi người cùng nhau nghĩ cách, sau đó con quyên thêm ba, năm vạn là được lắm rồi.”
Thấy Cố Trầm không phản ứng gì, ba Cố còn nói thêm: “Ba biết con kiếm được tiền, nghĩ muốn làm gì đó cho thôn mình. Tấm lòng này là tốt. Nhưng tài không nên lộ ra ngoài. Con phải biết, con đón năm mới xong sẽ quay về trường học, nhưng mẹ với ba con còn ở lại thôn đây này. Con hào phóng như thế, cả thôn đều nghe tiếng. Đến lúc ấy nhà ai có cái gì khó xử đều chạy đến vay tiền ba mẹ. Dù con có là phú ông trăm vạn cũng không chịu được người khác tống tiền liên tục đâu.”
Ba Cố sống ổn định vững chắc cả nửa đời người, trời sinh tính tình mang sự cẩn thận, chi li của anh nông dân. Một đồng ông ấy còn hận không thể bẻ đôi ra mà tiêu, huống chi hơn mười, hai mươi vạn?
Thật ra lần này Cố Trầm mua nhiều hàng Tết như vậy về nhà, ba Cố đã xót lắm rồi. May là Cố Trầm chỉ đặt mua đồ mừng năm mới cho người trong nhà thôi. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đau lòng cỡ nào thì số thịt này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2444084/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.