Ra khỏi nhà máy, Cố Trầm chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Bởi vì, giám đốc Tống thật sự rất có tài hoạt ngôn!
Đây cũng là lần đầu tiên cậu được chứng kiến kỹ năng diễn thuyết của giám đốc doanh nghiệp nhà nước trong một cuộc họp là như thế nào.
Nói nhiều vậy mà cũng không cần soạn sẵn.
Cố Trầm lắc đầu. Sau khi trở lại trường học, cậu đến văn phòng tìm giáo sư Hình báo cáo việc ở nhà máy. Giáo sư Hình cười nói: “Doanh nghiệp nhà nước là như vậy đấy. Họ có phong cách làm việc độc đáo của riêng họ, quen rồi là được.”
Dừng một chút, giáo sư Hình cảm khái nói: “Lần này em cũng may mắn đó. Giám đốc Tống này là người rất quyết đoán, phong cách làm việc mạnh mẽ, cũng dám thử những điều mới. Ở trong nhà máy mà ông ta có thể phát biểu một tràng như vậy, nếu gặp phải một người lãnh đạo không có khiếu nói, hoặc không có trách nhiệm thì một việc như vậy cũng mất cả nửa tháng đấy.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Tống Vệ Đông thật sự là kiểu lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước làm ngày nào hay ngày đó, được chăng hay chớ, không có lý tưởng, thì ông ta cũng sẽ không muốn chạy theo xu hướng, làm bán hàng online, cũng sẽ không tìm gặp Cố Trầm.
Cố Trầm nói ý tưởng của mình cho giáo sư Hình nghe, ông cười nói: “Đây là một lĩnh vực mới, thầy cũng không có đề nghị tốt nào dành cho em, chỉ có thể để bản thân em tự mình khám phá thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443670/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.