Cố Trầm nhìn Lăng Tú vô cùng cảnh giác: “Cậu định làm gì thế?”
Lăng Tú chớp mắt vô tội, còn hơi tỏ ra ấm ức: “Anh, sao anh lại có thái độ như vậy? Em có thể làm gì được chứ? Em tặng quà cho anh, anh không thích sao?”
“Không thích.” Cố Trầm: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, không có chuyện gì thì đừng tới trước mặt tôi làm phiền tôi.”
“Đây là đồng hồ Rolex, khó khăn lắm em mới mua được từ chương trình đấu giá của show thời trang nước F, tốn của em đến mấy triệu tệ đấy.” Lăng Tú nói linh tinh những chuyện ngoài lề: “Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hồ này em đã cảm thấy nó rất xứng với anh. Anh, anh nhận nó đi.”
Lăng Tú nói xong một tràng đó, bên trong lớp học vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, Vương Miểu không kìm được kêu lên: “Chiếc đồng hồ này đắt quá.”
Hạ Thiêm phụ họa vào cùng: “Chiếc đồng hồ đắt như vậy, có khi cả đời tôi cũng không mua được, Lăng Tú cậu chi tiền rộng rãi thật đấy.”
Khóe miệng Lăng Tú cong lên, cao giọng nói: “Cũng không phải tôi tiêu tiền rộng rãi, nhà họ Cố đã nuôi tôi 18 năm cơ mà. Tôi không biết làm thế nào để báo đáp họ, cũng chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, cũng chẳng đáng là gì.”
Nghe thấy Lăng Tú nói như vậy, bạn học trong lớp quay sang nhìn nhau, Trình Dật cười híp mắt, cảm thán một câu: “Nhận lại ba mẹ đại gia có khác, một chiếc đồng hồ mấy triệu tệ mà cũng không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443655/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.