Chương trước
Chương sau
“Bọn con thật lòng yêu nhau, không hề tồi tệ như những gì bên ngoài đang nói. Con không bị bao nuôi. Con và Minh Chương đang yêu nhau.” Lăng Tú vừa khóc xong, hai mắt đỏ au, cậu ta tức giận hét lên với Chủ tịch Lăng.

“Cậu hét gì lên với tôi?” Chủ tịch Lăng cười khẩy rồi nói: “Nếu có bản lĩnh thì cậu bảo thằng nhóc Hoắc Minh Chương tự thừa nhận là nó đang yêu cậu đi. Cậu không biết hôm nay khi Hoắc Nguyên Khải gọi điện đến, ông ta nói chuyện khó nghe như thế nào đâu. Cái mặt già này của tôi sắp bị cậu làm cho mất hết thể diện rồi.”

Lăng Tú không cam lòng, nói: “Dù vậy thì hai người bọn họ cũng là đang yêu nhau, con không hề bị bao nuôi.”

Lăng Tú rất đau lòng, cậu ta biết chủ tịch Hoắc từ trước đến giờ đều không thích cậu ta, nhưng cậu ta không ngờ chủ tịch Hoắc lại vu khống cho quan hệ của cậu ta và Hoắc Minh Chương như vậy.
Lăng phu nhân không nhẫn tâm nhìn Lăng Tú chịu ấm ức, tức giận chửi bới Hoắc Minh Chương: “Cái thằng nhóc nhà họ Hoắc kia đúng là không có trách nhiệm, rõ ràng là cậu ta quyến rũ Tú Tú nhà chúng ta trước, giờ lại làm con rùa rụt đầu không chịu thừa nhận!”

Chủ tịch Lăng hừ lạnh một tiếng: “Chuyện xấu hổ này đương nhiên phải tìm cách để giấu đi rồi, chẳng lẽ lại đi nói hết cho thiên hạ biết à?”

Nói cho cùng thì vẫn là Lăng Tú không có bản lĩnh, nhà họ Hoắc coi thường cậu ta, đến Hoắc Minh Chương mà cậu ta cũng không lôi kéo được.

“Không thể nào! Minh Chương sẽ không làm vậy với con đâu. Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.” Lăng Tú không tin Hoắc Minh Chương lại tuyệt tình như vậy. Cậu ta tránh khỏi vòng tay của Lăng phu nhân, vội vàng giở điện thoại ra, gọi cho Hoắc Minh Chương.
Điện thoại kêu mấy lần nhưng không có ai nghe. Lăng Tú đột nhiên ngẩn người.

Chủ tịch Lăng lắc đầu, lúc đầu ông ta còn có một chút hi vọng vào chuyện của Lăng Tú và Hoắc Minh Chương, hiện giờ nhìn lại mới thấy đúng là người nhà họ Hoắc thông minh.

Lăng Tú lại không thể chấp nhận được hiện thực, thể diện của cậu ta cũng không giữ được nữa rồi. Thấy Lăng Nhất Nhất khinh bỉ liếc nhìn mình, cậu ta đỏ mặt, không nói được câu nào, cứ thế chạy thẳng lên tầng.

Hoắc phu nhân tức giận chửi bới: “Người của nhà họ Hoắc đúng là không coi người của nhà họ Lăng chúng ta ra gì. Rõ ràng hai đứa bé trẻ tuổi yêu thương lẫn nhau, dựa vào đâu mà khi xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc lại đổ hết mọi điều xấu xa lên đầu Tú Tú? Chẳng lẽ con trai của ông ta trong sạch, không làm gì sao? Không được, tôi nuốt không trôi cục tức này.”
“Bà dừng lại ngay đi.” Đầu Chủ tịch Lăng đau như muốn nứt ra: “Nếu không phải bà nhất quyết muốn trút giận cho Lăng Tú, tìm người bình luận dạo để bôi đen nhà họ Cố thì cư dân mạng cũng không phát hiện ra chuyện của Lăng Tú và thằng nhóc nhà họ Hoắc. Bà còn thấy thanh danh của nhà họ Lăng chúng ta chưa đủ tồi tệ hay sao?”

Lăng phu nhân khó chịu khi nghe thấy những lời như vậy: “Tôi làm vậy chẳng lẽ có gì sai sao? Nhà họ Cố bọn họ vốn dĩ đã đối xử không tốt với Tú Tú, những lời mắng chửi đó cũng là do bọn họ nói. Bọn họ ức hϊếp Tú Tú như vậy, chẳng lẽ người làm mẹ như tôi còn phải cảm ơn bọn họ chắc?”

“Bà không nhìn thấy những người trên mạng nói thế nào sao?” Chủ tịch Lăng cảm thấy Lăng phu nhân không nói lý lẽ, tin tức đã lan truyền như vậy, làm sao bà có thể bịt tai không nghe chuyện bên ngoài như vậy, lại còn cố chấp không nghe lời khuyên bảo của người khác?
“Tôi không quan tâm trong lòng bà suy nghĩ thế nào, nhưng tóm lại tôi đã nói cho bà biết tính nghiêm trọng của vấn đề này rồi.” Chủ tịch Lăng hơi mất kiên nhẫn: “Bà đừng có làm ra chuyện ảnh hưởng đến Tập đoàn Lăng Thị, ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lăng nữa. Đừng đến khi cổ phiếu của Tập đoàn Lăng Thị giảm giá rồi bà mới hối hận.”

Lăng phu nhân chau mày nói: “Vậy chuyện Lăng Tú bị người ta ức hϊếp cứ bỏ qua như vậy sao?”

Chủ tịch Lăng vừa nghĩ đến Lăng Tú là trong lòng lại cảm thấy chán ghét: “Rốt cuộc là bị người khác ức hϊếp hay nó tự chuốc nhục vào người thì nó tự biết rõ.”

Chủ tịch Lăng nói hơi nặng lời. Phu nhân Lăng nhìn Chủ tịch Lăng ngỡ ngàng: “Sao ông có thể nói Tú Tú như vậy? Nó là con trai ruột của ông đấy. Chúng ta vất vả suốt 18 năm trời mới tìm được cốt nhục của mình về, sao ông có thể nói ra những lời gây tổn thương người khác như vậy?”
“Tôi không nói nó không phải là con trai của tôi. Nếu không phải tôi nhận một đứa con đáng xấu hổ như vậy thì bây giờ tôi có sứt đầu mẻ trán như thế này không?” Nói đến chuyện này, Chủ tịch Lăng vô cùng chán nản: “Cả hai đứa con đều là do nhà họ Cố nuôi, vì sao Cố Trầm ưu tú như vậy, còn nó…”

Chủ tịch Lăng không nói được tiếp nữa, chỉ tự nói thầm trong lòng: “Đúng là không giống con của tôi.”

Lăng phu nhân chau mày: “Vậy nên tôi mới nói người nhà họ Cố tâm địa độc ác, con trai của bọn họ thì được nuôi dạy tốt như vậy, trong khi con trai của chúng ta lại nuôi dạy không ra gì. Chẳng lẽ đó không phải là lỗi của nhà họ Cố sao?”

Sau khi Lăng phu nhân nói xong một tràng này, Chủ tịch Lăng còn chưa kịp nói gì, Lăng Nhất Nhất từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng bên cạnh chơi điện thoại cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Mẹ, mẹ nói chuyện cũng phải có lương tâm một chút chứ? Vì sao nhà họ Cố lại nuôi dạy Lăng Tú không ra gì? Một gia đình như vậy mà nuôi được hai đứa con đỗ vào Đại học A đã là chuyện khó khăn lắm rồi. Mẹ ở xa tít mù khơi thì đừng nói những lời như vậy, sẽ bị người ta cười nhạo cho chết mất. Đến lúc đó nhà họ Lăng chúng ta thật sự trở thành một lũ vong ân bội nghĩa đấy!”
Lăng phu nhân chau mày nhìn Lăng Nhất Nhất: “Con bé này, rốt cuộc là con mang họ gì vậy? Vì sao con cứ đi bênh vực cho người ngoài, nói thay cho người ngoài thế hả?”

“Con chỉ nói đúng lý chứ không phân biệt người trong nhà hay người ngoài.” Lăng Nhất Nhất lườm một cái: “Rõ ràng là Lăng Tú không có bản lĩnh, mẹ còn oán trách gì nữa? Chẳng lẽ người ta không nuôi con giúp mẹ, giương mắt nhìn Lăng Tú chết đuối dưới sông hay là nhặt đứa bé xong rồi đưa thẳng nó vào cô nhi viện thì mới là đúng?”

Lăng Nhất Nhất nói đến đây cũng vô cùng tức giận: “Mẹ chỉ biết bênh vực Lăng Tú, đổi trắng thay đen, bắt nạt Cố Trầm thôi. Mẹ có biết ở trường có bao nhiêu người cười cợt con không? Mọi người đều nói nhà họ Lăng lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, nhà họ Lăng tham lam đến mức không biết xấu hổ là gì. Nói nhà họ Lăng chúng ta không có một người nào tốt đẹp. Mẹ có biết là việc tốt mà mọi người làm khiến con không thể ngóc đầu lên ở trường không?”
Lăng Nhất Nhất nói xong liền cầm lấy điện thoại rồi tức giận chạy đi.

Lăng phu nhân bỗng chốc thẫn thờ.

Ngẩn người ra một lúc, Lăng phu nhân mới cằn nhằn với Chủ tịch Lăng: “Con bé này càng ngày càng thích nổi nóng. Những người đó thích nói những lời cay độc thì cứ để cho bọn họ nói đi, chịu đựng đủ ở bên ngoài rồi lại về trút giận vào gia đình, đúng là không ra gì!”

“Nhất Nhất nói không hề sai.” Chủ tịch Lăng trầm giọng nói: “Hiện giờ danh tiếng của Tập đoàn Lăng Thị và nhà họ Lăng rất tồi tệ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Tập đoàn Lăng Thị, thậm chí ảnh hưởng đến tình hình cổ phiếu của tập đoàn. Chúng ta bắt buộc phải thay đổi tình thế này, nếu không…”

Giá cổ phiếu chạm đáy không phải là việc không có khả năng.

Lăng phu nhân chau mày: “Mấy người ở bộ phận truyền thông đúng là vô dụng, hay là chúng ta ra ngoài tìm những công ty truyền thông chuyên nghiệp?”
Nghe thấy như vậy, Chủ tịch Lăng đột nhiên nhớ đến Cố Trầm: “Nói đến chuyện truyền thông, không ai có thủ đoạn ghê gớm bằng cậu ta.”

Lăng phu nhân không cho là như vậy: “Cố Trầm cũng chỉ là một sinh viên mới lên năm nhất, ông nói cậu ta xuất sắc tôi không phủ nhận. Nhưng nếu ông nói cả cái giới truyền thông ở Trung Quốc không ai bằng được cậu ta thì tôi không tin đâu.”

“Hơn nữa với tính tình của thằng nhóc Cố Trầm đó, chuyện của nhà họ Lăng và nhà họ Cố đã ầm ĩ ra như vậy. Cho dù ông là Lưu Bị ba lần đến nhà mời cũng chưa chắc đã mời được Gia Cát Lượng đâu.”

Chủ tịch Lăng thở dài một hơi: “Còn không phải vì hai mẹ con nhà bà sao?”

Ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Lăng phu nhân cướp lời: “Ông một vừa hai phải thôi, trước khi nhà họ Lăng nhận lại Lăng Tú, Cố Trầm cũng không quan tâm đến thành ý của A Phi. Tôi thấy thằng nhóc đó đúng là người không biết nâng lên hạ xuống.”
Nghe Lăng phu nhân nói như vậy, Chủ tịch Lăng cũng nhớ lại ba lần Cố Trầm từ chối thành ý của Lăng Phi, không khỏi cau mày.

Lăng phu nhân thấy vậy tiếp tục nói: “Theo tôi thấy, ông cũng đừng phí công sức vào Cố Trầm nữa. Bát tự của nó nhất định không hợp với nhà họ Lăng. Nhà họ Lăng chúng ta cứ gặp phải cậu ta là không có chuyện gì tốt đẹp cả.”

Chủ tịch Lăng càng nheo mày chặt hơn: “Nói linh tinh gì đấy. Tôi vì dự án khu phố cổ nên mới bắt buộc phải lôi kéo đám người cứng đầu cứng cổ của phe phía tây, bà lại kéo chuyện bát tự vào đây làm gì?”

Lăng phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy ông cũng đừng mong định thay đổi ý định của lão già cứng đầu Hình Xướng Liêm kia nữa, ông ta là cái loại mềm cứng đều không ăn, chỉ hám danh không hám lợi. Thay vì lãng phí thời gian với bọn họ thì chi bằng ông nghĩ cách khác để giải quyết đi.”
Chủ tịch Lăng hỏi lại theo bản năng: “Tìm cách gì?”

Lăng phu nhân nói: “Tôi nghe nói gần đây Tập đoàn Đại Chu đang chuẩn bị để lên sàn chứng khoán Hồng Kông lần thứ hai, hay là chúng ta liên thủ với nhà họ Chu.”

Chủ tịch Lăng hỏi: “Liên thủ thế nào?”

Lăng phu nhân nói: “Tôi nghe nói gần đây Tập đoàn Đại Chu đang làm một công ty Marketing, đang rất có tiếng ở trong ngành. Không phải ông muốn tìm bên để làm truyền thông sao? Chúng ta hoàn toàn có thể tìm đến bọn họ. Đợi đến khi mọi việc giải quyết xong rồi, chúng ta còn có thể đưa ra đề nghị với Tập đoàn Đại Chu, để bách hóa của nhà họ Lăng chuyển vào hết khu bất động sản cao cấp trong tay của Tập đoàn Đại Chu. Làm như vậy sẽ làm tăng sức cạnh tranh của khu nhà cao cấp trong tay bọn họ, cũng giúp cho những gian hàng của bách hóa của nhà họ Lăng được trưng bày ra một cách toàn diện.”
Hai bên cùng liên kết với nhau nói không chừng đến lúc đó Tập đoàn Lăng Thị cũng có thể nhân cơ hội thuận lợi đó để lên sàn ở thị trường chứng khoán Hồng Kông

Hai mắt Chủ tịch Lăng sáng lên: “Không hổ danh là vợ của tôi, một ý kiến hay như vậy mà sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ!”

Nếu một năm trước, ông ta đề nghị chuyện liên kết hợp tác với nhà họ Chu, nhất định nhà họ Chu sẽ không coi ra gì. Nhưng trải qua một lần lên sàn thất bại, Tập đoàn Đại Chu đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, e rằng bọn họ không thể từ chối lời mời mà Bách hóa Lăng Thị đưa ra. Hơn nữa việc hợp tác này có lợi cho cả hai bên, để hai bên cùng kiếm được lời.

Tinh thần Chủ tịch Lăng phấn chấn trở lại, chỉ muốn nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Chu.

Lăng phu nhân nhìn thấy chồng mình sốt ruột như vậy, khóe miệng hơi cong lên. Bà ta cũng đã nghe ngóng qua, người phụ trách vận hành công ty Marketing dưới trướng của Tập đoàn Đại Chu tên là Tào Nghiêm, từng là trưởng phòng kinh doanh của phòng kinh doanh số một ở Tập đoàn Đại Chu, quan hệ không tốt lắm với Cố Trầm. Nếu Tập đoàn Lăng Thị thật sự dùng công ty Marketing này để xử lý khủng hoảng truyền thông, vậy thì người tên Tào Nghiêm này nhất định sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Cố Trầm.
E rằng anh ta sẽ tính cả nợ mới và nợ cũ vào một thể để tính với Cố Trầm luôn.

Ở thư viện Đại học A, Cố Trầm đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, vừa tra tài liệu vừa viết luận văn. Điện thoại để trên bàn tự nhiên rung lên.

Cố Trầm cầm điện thoại ra khỏi phòng tự học, đi đến cuối hành lang rồi nhận điện thoại. Cậu mỉm cười hỏi: “Tổng giám đốc Triệu là quý nhân, công việc lúc nào cũng bận rộn, vì sao lại gọi cho tôi vào lúc này thế?”

Triệu Tân Hàng không buồn nói đùa với Cố Trầm, anh ta nói thẳng: “Tôi nhận được tin tức, Tập đoàn Lăng Thị tìm đến công ty Marketing mà Tào Nghiêm mở ra để xử lý khủng hoảng truyền thông. Tôi lo lắng bọn họ định đối phó với cậu nên mới nói với cậu một tiếng.”

Cố Trầm nhướng mày, cười đùa: “Thông tin của Tổng giám đốc Triệu đúng là nhanh nhạy.”
“Người làm ngành truyền thông như chúng tôi, nếu thông tin không nhanh nhạy thì làm sao làm việc được chứ?” Triệu Tân Hàng nói: “Cậu đừng coi chuyện này như không có gì. Tập đoàn Đại Chu vốn dĩ đã khó chịu với cậu, nhà họ Lăng cũng có ý đối địch với cậu. Bọn họ liên kết với nhau nhất định là để hướng sự chú ý nhắm đến cậu.”

Người trong ngành đều biết, phương pháp hiệu quả nhất để xử lý khủng hoảng truyền thông chính là di rời sự chú ý. Mà cách tốt nhất để rời đi sự chú ý của mọi người chính là tung ra một tin đồn càng lớn hơn, càng có sức thu hút hơn, khiến mọi người cùng tham gia để thảo luận. Vốn dĩ Cố Trầm đã được rất nhiều người trên mạng quan tâm, một thời gian trước lại dính scandal tình ái với cô diễn viên Văn Huyên đang nổi. Mặc dù tin đồn này đã được Cố Trầm giải quyết nhưng nếu Tào Nghiêm và nhà họ Lăng nhắc lại chuyện cũ, mượn chuyện này để tạo những tin đồn về Cố Trầm hoặc một số chuyện khác để rời đi sự chú ý của đám đông thì đương nhiên sẽ dần che đậy đi được những thông tin xấu về nhà họ Lăng. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
“Vậy thì tốt quá.” Cố Trầm cười nói: “Nếu như bọn họ dám tung tin đồn thì tôi cũng nhân tiện “phát tờ rơi” luôn. Vừa hay gian hàng của tôi mới đưa lên mạng, vẫn chưa được mọi người biết. Tôi còn đang nghĩ cách để cho nó nổi.”

Triệu Tân Hàng nghe xong ngẩn người, rồi lập tức cười nói: “Đúng là chỉ có mỗi cậu như vậy. Một chiêu tổn hại nhiều như thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”

“Cũng làm như bình thường thôi.” Cố Trầm khiêm tốn nói. Mấy năm sau, để được nhiều người biết đến, các công ty, nhất là các công ty online hay có chiêu trò gửi thư của luật sư cho nhau. Một vụ kiện kéo dài từ ba đến năm năm, nếu không có mánh lới gì thì có thể tìm một tài khoản Marketing tổng kết lại tiến độ không có gì thay đổi của vụ kiện. Đến khi vụ kiện có kết quả, cho dù là bên nào thắng, bên nào thua thì cũng chỉ là chuyện từ 500 - 800 nghìn tệ, số tiền này làm quảng cáo một năm còn không đủ.
Triệu Tân Hàng nghe xong lắc đầu rồi nói vào điện thoại: “Được chỉ giáo! Được chỉ giáo rồi!”

“Hay là tôi bái cậu làm thầy nhỉ?” Trong lòng Triệu Tân Hàng thật sự vô cùng bội phục, anh ta cũng không biết Cố Trầm còn nhỏ tuổi như vậy mà đã học được những chiêu trò này từ đâu. Anh ta đã là một lão làng trong ngành truyền thông quảng cáo này rồi mà cũng không học được những chiêu trò như vậy.

“Cậu không đi làm truyền thông đúng là đáng tiếc.” Triệu Tân Hàng cảm thán một câu thật lòng.

Cố Trầm cười mỉm, nói thêm với Triệu Tân Hàng vài câu rồi mới cúp máy.

Về đến phòng tự học trong thư viện, Cố Trầm nhìn một đống tài liệu xếp đầy trên bàn cũng cảm thấy hơi đau đầu.

Gần đến dịp nghỉ lễ 1/5, những việc Cố Trầm phải làm càng lúc càng nhiều. Cậu phải sắp xếp lại số liệu dự án giúp giáo sư Hình, phải viết luận văn, phải sắp xếp công việc trong dịp nghỉ lễ trên trang bán hàng rồi còn bị Tổng giám đốc Tống nhờ lên kế hoạch quảng cáo khuyến mãi trong tuần lễ vàng 1.5 cho xưởng đồ đóng hộp.
Bên phía đài truyền hình, nhà sản xuất của chương trình Talks cũng gọi điện thoại cho Cố Trầm, thông báo cho cậu chương trình mà cậu đã quay sẽ được phát vào ngày 1.5, Cố Trầm cũng bận rộn phối hợp để tuyên truyền cho chương trình.

Cũng vì chuyện này, Trình Dật đặc biệt đến tìm Cố Trầm bàn bạc chuyện có nên mở rộng dung lượng đường truyền trang web không: “Sức ảnh hưởng của chương trình này rất lớn. Tôi sợ rằng sau khi chương trình này được phát, sẽ có một số lượng lớn khán giả bị thu hút vào trang web. Việc này sẽ có áp lực rất lớn đối với hệ thống máy chủ hiện có của trang web.”

Cố Trầm cũng cảm thấy đề nghị của Trình Dật là cần thiết, vậy nên hai người nhanh chóng thuê ở bên ngoài một máy chủ nữa. Đến khi làm xong tất cả những chuyện này thì vừa hay là ngày cuối cùng của tháng tư.
Cố Trầm ở trong ký túc xá thu dọn hành lý xong xuôi, ba người bạn cùng phòng nhìn cậu xách hành lý đi về phía cổng trường. Cậu còn chưa đợi được xe của Chung Ly Toại thì đã bị Hoắc Minh Chương và hai cậu bạn nối khố của anh ta chặn ở cổng trường.

“Gần đây sao cậu không đến đội bóng rổ đánh bóng nữa?” Hoắc Minh Chương chau mày hỏi: “Huấn luyện viên bảo tôi hỏi cậu xem cuộc thi tháng sau cậu có tham gia được không?”

Cố Trầm đã không tập hai tháng rưỡi rồi, theo quy định của đội bóng rổ Đại học A, như vậy đã có thể bị đuổi ra khỏi đội. Nếu không phải Cố Trầm đánh bóng giỏi, là thành viên chủ lực để giành điểm cho đội thì huấn luyện viên đã thẳng tay loại Cố Trầm rồi. Hơn nữa quãng thời gian này, Cố Trầm đều bận những việc lớn, nếu không trong đội cũng không kiên nhẫn chờ cậu lâu như vậy.
Cố Trầm chau mày, lúc đầu cậu tham gia vào đội bóng rổ chỉ để hoàn thành điều kiện với Chu Hiểu Đình để nhận công việc làm thêm thôi. Về sau cậu coi bóng rổ như một hoạt động rèn luyện cơ thể. Có điều gần đây cậu quá bận, thật sự không có thời gian lo đến chuyện ở đội bóng rổ.

“Tôi sẽ nói với huấn luyện viên việc tôi ra khỏi đội.” Cố Trầm nói.

Hoắc Minh Chương im lặng một lát rồi mới nói: “Nếu Chu Hiểu Đình biết cậu rời khỏi đội bóng rổ như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng đấy.”

Hoắc Minh Chương dừng lại một lát, cố kìm nén lửa giận rồi nói: “Tất cả mọi người đều biết cậu vì công việc làm thêm nên mới gia nhập đội bóng rổ. Hiện giờ cậu không làm công việc ở Đại Chu Thiên Hạ nữa nên cũng ra khỏi đội bóng rổ luôn. Đúng là tư duy rất rõ ràng, nhưng cậu có suy nghĩ đến việc các thành viên trong đội và huấn luyện viên sẽ nghĩ thế nào không, tất cả chúng tôi đều là công cụ của cậu, không cần dùng đến là cậu sẽ vứt bỏ?”
Cố Trầm chau mày.

Hai cậu bạn của Hoắc Minh Chương lập tức kéo cánh tay của cậu ta: “Cậu nói gì vậy? Gần đây Cố Trầm đã bận như vậy rồi, cậu ấy muốn rời khỏi đội cũng là vì không muốn làm lỡ việc luyện tập bình thường của các thành viên trong đội thôi. Nhưng mà tôi thấy cũng không cần làm vậy!”

Kim Vệ nhìn về phía Cố Trầm tươi cười rồi nói: “Cậu có thể xin nghỉ phép không đến luyện tập, đợi đến khi cậu có thời gian rồi thì lại quay lại. Cậu chơi bóng hay như vậy, ra khỏi đội đúng là rất đáng tiếc. Hơn nữa bình thường cậu đánh bóng rổ cũng coi như rèn luyện cơ thể mà đúng không?”

Kim Vệ còn chưa nói xong đã nhìn thấy người phía sau Cố Trầm, khuôn mặt cậu ta lập tức biến sắc.

Không biết Lăng Tú đã đứng sau Cố Trầm từ lúc nào, nghe thấy câu nói của Hoắc Minh Chương, cậu ta cười châm chọc: “Anh có vẻ quan tâm đến việc người khác ra khỏi đội quá nhỉ? Cố Trầm có ra khỏi đội hay không, đâu có liên quan gì đến anh đâu?”
Hoắc Minh Chương mất kiên nhẫn nhìn về phía Lăng Tú: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói, anh rảnh rỗi quan tâm đến chuyện của Cố Trầm thì vì sao không hỏi dạo gần đây tôi thế nào?” Lăng Tú nhìn Hoắc Minh Chương chất vấn: “Vì sao anh không nghe điện thoại của tôi? Vì sao anh để mặc mọi người trên mạng vu khống quan hệ của hai chúng ta?”

“Ai vu khống cậu thì cậu đi kiện người đó đi.” Hoắc Minh Chương nói: “Cậu đã là người trưởng thành rồi, cậu dùng não một tí đi được không. Cậu làm ầm việc này lên với tôi thì có ích gì? Chẳng lẽ cậu bảo tôi đi tìm nhà báo để nói linh tinh sao?”

“Cái gì mà linh tinh?” Lăng Tú kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Chương: “Quan hệ của chúng ta mà là linh tinh sao?”

Cố Trầm cũng bất ngờ nhìn Hoắc Minh Chương. Cậu nhớ kiếp trước bọn họ không ầm ĩ ra thành thế này. Không phải là thề non hẹn biển với nhau thì cũng hứa chỉ lấy một mình người kia, thậm chí hai người này còn chơi trò bỏ trốn vì tình cơ mà?
Hoắc Minh Chương để ý đến biểu cảm của Cố Trầm, trong lòng cảm thấy rối bời. Anh ta nhìn về phía Lăng Tú: “Nếu cậu đã về nhà họ Lăng rồi thì mau làm quen với cách chơi trong vòng tròn thượng lưu đó đi. Nếu không người bị thương chỉ có một mình cậu thôi.”

Trong đầu Lăng Tú trống rỗng, cậu ta hoàn toàn không hiểu Hoắc Minh Chương đang nói gì.

Hai cậu bạn của Hoắc Minh Chương nhìn thấy mấy sinh viên Đại học A đứng xung quanh đó không chịu đi, chau mày rồi lớn tiếng đuổi người: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đáng để xem chắc?”

Mấy sinh viên Đại học A nhìn thấy Kim Vệ và Đào Cương hung dữ như vậy, lập tức sợ hãi chạy đi mất, đến điện thoại cũng không kịp lấy ra.

Hoắc Minh Chương thấy vậy cũng mất hứng, dẫn hai cậu bạn thân đi luôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.