Cố Trầm và Chung Ly Toại đi mua sắm trong siêu thị khoảng nửa giờ, lúc tính tiền lại vừa đúng lúc gặp Hồng Uẩn và Diêu Viễn.
Hai người cũng xách túi lớn nhỏ nguyên liệu làm lẩu, Hồng Uẩn phàn nàn: “... Có hai người ăn lẩu thôi, cậu không nên mua nhiều đồ như vậy...”
“Tôi muốn ăn mà! Vả lại tôi cũng đâu có mua nhiều, hầu như mỗi thứ mua một hộp. Tôi còn lo không đủ ăn thì cậu sẽ cướp của tôi đấy.” Diêu Viễn không phục mà phản bác lại.
Trong khi nói chuyện, Diêu Viễn để ý đến Cố Trầm đang xếp hàng chờ phía sau, lập tức khoát tay nói: “Trùng hợp vậy luôn à, cùng tính tiền đi.”
Sau đó, cậu ta nhìn lướt qua các nguyên liệu trong xe đẩy của Chung Ly Toại và Cố Trầm: “Có một ít đồ như vậy, các người đang giảm cân đấy à?”
Hồng Uẩn tức giận vỗ vào gáy của Diêu Viễn, cảm thấy tên Diêu Viễn này cứ ăn nói bậy bạ: “Nói gì vậy! Sức ăn của người ta như vậy mới là bình thường đó. Cậu cho rằng ai cũng như cậu, hùng hục như lợn thế này sao.”
“Cậu bị bệnh đấy à!” Diêu Viễn ôm gáy mình, mắng: “Hôm nay tôi đắc tội cậu như nào mà lại khiến cậu không vừa mắt như vậy hả? Chê tôi mua nhiều chứ gì? Có giỏi thì cậu đừng ăn một miếng nào hết, xem tôi có ăn sạch hết không!”
Sau khi nói xong, Diêu Viễn mang đồ hậm hực đi lên phía trước.
Hồng Uẩn sốt ruột, gật đầu với Cố Trầm và Chung Ly Toại, rồi vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443624/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.