“Đậu má! Cố Trầm kiện chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị với vợ ông ta luôn à?”
“Chuyện gì vậy?”
“Cố Trầm lấy danh nghĩa họ hàng Lương Viện Viện, chính thức đệ đơn với bên cảnh sát, muốn truy cứu tội danh cưỡиɠ ɧϊếp của Chủ tịch Lăng và cố ý hành hung của Lăng phu nhân.”
“Tới công chuyện luôn!”
“Vẫn là Tổng giám đốc Cố đỉnh! Thời gian gần đây trên mạng ầm ĩ nhốn nháo, đâu đâu cũng là thủy quân đội lốt cắn xé nhau, không có một ai chủ động đứng ra đệ đơn khởi tố cả. Chẳng có chứng cứ gì mà suy đoán trên Weibo, đến tôi cũng thấy phiền luôn á. Vẫn là kiện lên trên tòa là tốt nhất.”
“Đúng đấy! Còn có người vu oan mẹ của Tổng giám đốc Cố là kẻ buôn người. Năm đó lúc mẹ Cố nhặt được Lăng Tú cũng đâu phải không báo cảnh sát, người ra có lòng vớt cậu từ sông lên còn nuôi cậu lớn, rồi lại bị vu khống như thế này. Đúng là làm ơn mắc oán!” “Bên báo cảnh sát! Nên đệ đơn kiện! Tôi tin vào pháp luật. Chuyện này liên quan tới nhà nào cũng có thế lực, tôi tin vào sự cân bằng của tất cả các bên, pháp luật nhất định sẽ công bằng.”
“Mọi người có từng nghe phân tích của Cố Trầm về Tập đoàn Hoắc Thị Chưa? Nói rằng nhà họ Hoắc cố ý đào ra chuyện năm đó, chính là để bắt cả Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị, sau đó làm ngư ông đắc lợi?”
“Thấy rồi. Hình như sinh viên của Đại học A đăng lên nền tảng giao lưu của web Baitan. Tôi cảm thấy Cố Trầm phân tích rất có lý. Đào ra chuyện cách đây hơn hai mươi năm, chắc chắn là có mục đích. Trước đây mọi người đều dồn ánh mắt lên Tập đoàn Đại Chu, rồi lại quên mất rằng chuyện này vừa lộ ra, người bị liên lụy nhất chắc là vợ chồng Chủ tịch Lăng. Dù sao Chủ tịch Chu cũng chỉ bị nghi ngờ có xúi giục thôi, còn tội danh cố ý hành hung người của mẹ Lăng Tú là có chứng cứ xác thực đó.” “Nếu như nhà họ Cố thực sự truy cứu, mẹ Lăng Tú sẽ phải ngồi tù à?”
“Cho nên Lăng Tú đừng vội hắt nước bẩn cho ba mẹ nuôi làm gì. Ba mẹ ruột cậu ta mới thực sự vi phạm pháp luật!”
Bởi vì hành động xin đệ đơn của Cố Trầm, sự chú ý của cư dân mạng đều đổ dồn vào vụ án này. Cùng lúc đó, Tập đoàn Hoắc Thị ẩn núp sau màn hình cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng, nhận lấy sự soi mói và nghi vấn của cư dân mạng. Mà đối với nhà họ Lăng, tuy mọi người đã biết rõ mục đích nhà họ Hoắc đào lại chuyện này, nhưng khi bị người khác trực tiếp chọc thủng tầng giấy cửa sổ, vạch ra âm mưu toan tính của nhà họ Hoắc nhằm vào nhà họ Lăng dưới ánh sáng, Chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân không thể làm ra vẻ đã biết nhưng còn hồ đồ được nữa, dù sao cũng có rất nhiều chuyện xấu hổ khó mà nói ra được. Nhưng chỉ xấu hổ thôi thì chưa đạt tới mục đích của Cố Trầm. Cậu không tiếc tự mình châm ngòi ly gián, đương nhiên hy vọng ba nhà Hoắc Lăng Chu có thể cắn xé lẫn nhau. Vậy là sau khi chủ động vạch trần mục đích chuyện nhà họ Hoắc tìm Lương Viện Viện, Cố Trầm lại bắt đầu để các bộ phận có liên quan điều tra chuyện “Tập đoàn Hoắc Thị và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương bắt tay làm nhà cái thâu tóm giá cổ phiếu Tập đoàn Đại Chu”. Chung Ly Toại cũng giúp một tay vào đó. Mặc dù trọng tâm chấn chỉnh hiện tại của đất nước là xóa bỏ các quỹ bên ngoài, kêu gọi các tổ chức tài chính và doanh nghiệp có thẩm quyền hợp tác cùng nhau cố gắng vì sàn chứng khoán trong nước. Nhưng chuyện Tập đoàn Hoắc Thị và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương bắt tay làm nhà cái lừa gạt hãm hại giải tán cổ phiếu đã ầm ĩ hết trên mạng, ảnh hưởng khá nặng nề, các ban ngành liên quan cũng không ngồi nhìn mà mặc kệ. Rất nhanh đã thành lập một đội điều tra đặc biệt để điều tra chuyện này. Tới lúc này, Chủ tịch Chu vẫn còn đang lảng tránh và mơ mộng muốn được làm hòa với Tập đoàn Hoắc Thị cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ông ta buông bỏ hoàn toàn suy nghĩ lôi kéo Tập đoàn Hoắc Thị, cố gắng hết sức phối hợp điều tra với tổ điều tra. Hơn nữa trong thời gian điều tra còn mở cuộc họp báo chỉ trích việc thu mua ác ý của Tập đoàn Hoắc Thị và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, làm nhà cái kiểm soát sàn chứng khoán, thao túng thị trường chứng khoán có ác ý. Nhắm thẳng mũi dùi vào nhà họ Hoắc và Phan Hạo Dương.
Đương nhiên Hoắc Nguyên Khải sẽ không ngồi yên chờ chết. Cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi, ông ta không thể thừa nhận cái tội làm nhà cái kiểm soát sàn chứng khoán thao túng sàn chứng khoán có ác ý được. Một khi bị phán tội danh này, hình phạt của các bộ ban ngành chỉ là chuyện nhỏ thôi, điều Hoắc Nguyên Khải lo lắng nhất đó là ủy ban chứng khoán sẽ truy cứu trách nhiệm, ngăn cấm Tập đoàn Hoắc Thị tham gia thị trường chứng khoán trong vài năm tới. Kết quả đó đối với Tập đoàn Hoắc Thị mới thực sự là đả kích nặng nề. Còn Phan Hạo Dương cũng đang sứt đầu mẻ trán vì ngân hàng đòi nợ, căn bản không để ý tới việc điều tra của nhóm chuyên gia và lời buộc tội của Chủ tịch Chu. Bây giờ anh ta đã quá mệt mỏi vì phải ứng phó rồi.
“Thế này mới đúng này!” Nhìn thấy cuối cùng mọi người cũng cắn xé nhau, kế hoạch thành công khiến Cố Trầm nở nụ cười: “Hóng hớt thì phải càng ầm ĩ càng tốt. Dựng sân khấu xong rồi, các nhân vật trên sân khấu vẫn còn cuống chân cuống tay thì hát kịch sao được.”
Cố Trầm nói: “Em nhiều thủ đoạn như vậy, có phải không lương thiện như trong tưởng tượng của anh không?” Chung Ly Toại mỉm cười: “Một người có thủ đoạn có tâm cơ, không cần thiết phải liên quan tới việc người đó có lương thiện hay không. Có thủ đoạn có thâm cơ chỉ có thể chứng minh rằng người này không ngốc thôi.”
Khựng lại một chút, Chung Ly Toại cười hỏi ngược lại cậu: “Em cảm thấy anh có lương thiện không?”
Cố Trầm vô thức gật đầu, Chung Ly Toại đương nhiên là tốt rồi. Cậu chưa từng gặp ai tốt hơn có nguyên tắc hơn Chung Ly Toại cả.
Chung Ly Toại lại hỏi: “Vậy em cảm thấy anh không có thủ đoạn hay là không có tâm cơ?”
Cố Trầm chớp mắt, bừng tỉnh ra.
Cố Trầm cười xấu xa: “Nhìn không ra nha, anh cũng biết ăn nói lắm đó.”
Chung Ly Toại nhéo cổ Cố Trầm: “Không phải anh biết ăn nói. Sự thật là vậy mà.”
Cố Trầm nghĩ tới gì đó, cười nói: “Trước đây chưa có ai nói với em như vậy cả.” Chung Ly Toại cười nói: “Là người mà em gặp trước đây không ổn.” Không phải lỗi của em.
Khóe môi Cố Trầm con lên, rất thích cảm giác người khác đứng về phía mình vô điều kiện.
Cố Trầm cười nói: “Ba mẹ em còn chẳng tin tưởng em như anh.”
Chung Ly Toại im lặng một chút. Anh biết gút mắc trong lòng của Cố Trầm. Tuy Cố Trầm chưa bao giờ mở miệng nhắc đến, nhưng ba mẹ Cố gặp chuyện sẽ không suy nghĩ trên lập trường của Cố Trầm, cũng chưa bao giờ có hành động đứng về phía Cố Trầm dù chỉ một lần, chắc hẳn sẽ gây nên đả kích rất lớn cho Cố Trầm.
Chung Ly Toại không biết nên nói gì, chỉ vỗ vai Cố Trầm, ôm cậu vào trong lòng.
“Thế này mà sến sẩm hả?” Chung Ly Toại nhớ tới mấy từ lóng trên mạng gần đây, dịu giọng trêu ghẹo: “Anh còn chưa hôn hôn ôm ôm tung lên cao với em đâu!” Cố Trầm: “...”
“Em muốn đi gặp Lương Viện Viện một lần.” Cố Trầm hơi tự nhiên nói lại chuyện chính: “Dẫn cả luật sư theo nữa.”
Vẻ mặt Chung Ly Toại hơi trịnh trọng: “Quyết định rồi à?”
Đây là lần đầu tiên Cố Trầm gặp Lương Viện Viện. Bởi vì thân phận của bà ta rất đặc biệt, còn có tiền sử bệnh thần kinh, cho dù trước đó có truyền thông đăng tin, cũng làm mờ khuôn mặt của Lương Viện Viện, thêm vào đó trên mạng vẫn luôn nói Lương Viện Viện đã hủy dung. Cho nên trong tưởng tượng của Cố Trầm, chắc hẳn Lương Viện Viện rất xấu.
Nhưng sau khi Cố Trầm gặp Lương Viện Viện, mới phát hiện rằng người phụ nữ này rất đẹp. Trên mặt bà ta đeo một chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt, trán bị lớp mái dày cộp che lại, chỉ lộ ra mắt mày xinh đẹp. Đôi mắt kia có bảy tám phần tương tự với mẹ Cố. Chỉ là là ánh mắt đưa tình, nhìn trông phong lưu quyến rũ hơn mẹ Cố nhiều. Đến cả Cố Trầm nhìn cũng thấy có hơi thân thiết. Chả trách năm đó mẹ Cố vừa gặp mặt đã tin lời Lương Viện Viện. “Cậu tới tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì?” Lương Viện Viện chậm rãi cất lời, giọng điệu nhẹ nhàng, nho nhỏ, rất dễ nghe. Nằm ngoài dự liệu của Cố Trầm, Lương Viện Viện nói chuyện rất có lý lẽ: “Pháp luật nước ta quy định, người mắc bệnh thần kinh thường không phải chịu trách nhiệm hình sự. Lời tôi nói cũng không được dùng làm lời khai. Cho nên cho dù họ Lăng kia có biết tôi trộm đứa con của bà ta cũng không thể đệ đơn với bên cảnh sát được, không dám kiện tôi, chỉ chỉ trích Chủ tịch Chu xúi giục trên dư luận. Bởi vì cả nhà bọn họ đều biết, với tình trạng tinh thần bây giờ của tôi, cho dù làm gì thì pháp luật cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự của tôi.”
Lương Viện Viện nói tới đây, đôi mắt khẽ con lên: “Lúc bọn họ ép tôi phát điên, chắc là không ngờ rằng, hai mươi năm sau tôi sẽ vì chuyện này mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Cố Trầm vô thức cau mày lại.
Lương Viện Viện nghiêng đầu đánh giá Cố Trầm: “Cậu là ai? Muốn biết được chuyện gì ở tôi?”
Luật sư mà Cố Trầm mời tới cất lời nói: “Chào bà Lương, đây là cậu Cố Trầm, cố chủ của tôi. Cậu ấy đã đệ đơn với bên cảnh sát với danh nghĩa họ hàng của bà, chính thức điều tra tội danh của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị và vợ của ông ấy đối với bà.”
“Cậu là Cố Trầm à?” Lương Viện Viện chớp mắt, cảm xúc có chút kích động. Lập tức cười nói: “Tôi đã bị người nhà vứt bỏ hai lần rồi, không ngờ rằng mười chín năm sau lại còn có một họ hàng nhảy ra bất bình thay tôi.”
Cố Trầm im lặng đánh giá Lương Viện Viện, bỗng có chút tò mò. Người phụ nữ này, thực sự bị điên sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]