“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Đôi mắt Lương Viện Viện cong lên, bình tĩnh ôn hòa nói rằng: “Cũng không phải mỗi ngày 24 giờ bệnh nhân thần kinh đều phát điên. Chúng tôi cũng có những lúc tỉnh táo. Lời khai lúc tôi tỉnh táo, cũng có thể dùng đấy.”
Cố Trầm hỏi: “Dì biết bản thân tỉnh táo vào lúc nào, phát bệnh vào lúc nào sao?”
Lương Viện Viện cười cười: “Đương nhiên là lúc cần tỉnh táo thì tỉnh táo, cần phát bệnh thì phát bệnh.”
Trái tim Cố Trầm nghẹn lại.
“Bị dọa rồi à?” Lương Viện Viện chậm rãi nói: “Thế nào, người mắc bệnh thần kinh chúng tôi không dễ chọc vào đúng không?”
“Bây giờ còn muốn bất bình thay tôi nữa không?” Lương Viện Viện có chút hứng thú đánh giá Cố Trầm.
Cố Trầm bỗng nhiên tò mò một chuyện: “Năm đó dì trộm đứa bé, là tỉnh táo, hay là lúc phát bệnh?”
“Đương nhiên là bị bệnh rồi. Sao cậu còn chưa biết vậy? Cái ngày tôi trộm đứa bé, tới bệnh viện chính là vì tôi bị phát bệnh. Dì chăm sóc thôi đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong lại phát hiện không thấy tôi đâu nữa. Tôi mơ mơ hồ hồ chạy tới khoa sản, thấy đứa con người phụ nữ kia sinh trong phòng em bé, vậy là bèn trộm đứa bé đi.” Lương Viện Viện chớp mắt: “Cho nên nhà họ Lăng mới không kiện được tôi. Bởi vì ngày đó, tôi có chứng cứ xác thực chứng minh tinh thần tôi không bình thường.”
Luật sư mà Cố Trầm thuê không nhịn được hỏi: “Lẽ nào Chủ tịch Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443539/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.