Nghe những lời mẹ Cố tự thuật, Cố Trầm bỗng thấy không biết phải nói gì. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cậu cũng không biết nên diễn tả hành động của ba mẹ Cố ra sao cho phải.
“Con sẽ báo cảnh sát.” Cố Trầm giải thích: “Lừa chuyện này cho qua chỉ là hành vi vô nghĩa. Càng giấu diếm sẽ càng bị người khác nắm thóp mà thôi.”
“Không thể báo cảnh sát được!” Mẹ Cố nghe thấy Cố Trầm nói thế thì lập tức sốt ruột: “Nếu như báo cảnh sát thì ba mẹ không biết nói làm sao cho rõ nữa.”
“Chuyện này có gì mà không rõ?” Cố Trầm không lý giải nổi: “Mẹ đâu có nhận tiền của họ, cũng không hề làm gì sai trái. Không lẽ, mẹ còn chuyện gì gạt con nữa?”
“Làm gì có.” Mẹ Cố ấp úng: “Mẹ chỉ sợ không nói chuyện cụ thể, rõ ràng ra được thôi. Con cũng hiểu rõ tính nết đám người nhà họ Lăng đó mà, không chịu nói chuyện cho ra nhẽ bao giờ.”
“Chúng ta không cần nói lý với họ.” Cố Trầm bảo: “Nói sao cho pháp luật hiểu là được.”
Mẹ Cố vẫn chưa chịu đồng ý báo cảnh sát: “Con đợi ba con về, cả nhà bàn bạc lại đã.”
Nếu như báo cảnh sát việc này thì sẽ mất mặt lắm.
“Còn nữa!” Mẹ Cố chần chừ một chốc mới nói: “Chuyện này vỡ lở ra lớn lắm rồi, ông bà ngoại cũng đã biết chuyện dì nhỏ của con.”
Mẹ Cố khựng lại, sau đấy nói thêm: “Họ muốn gặp Lương Viện Viện một lần.”
Cố Trầm thoáng kinh ngạc.
Mẹ Cố thở dài thườn thượt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443527/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.