Sau khi từ trên trấn về, Cố Trầm tới nhà bà ngoại trước, trả lại sổ tiết kiệm cho bà.
Bà ngoại nhận lấy sổ tiết kiệm, đứng ở cửa ngây người một hồi lâu sau đấy cất lời nói: “Năm đó, bà và với ông ngoại của cháu đứng ở đây, đem cho đứa bé đi.”
Cho dù đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng trí nhớ của bà ngoại vẫn rõ ràng. Bà vẫn còn nhớ rõ cái chăn nhỏ bọc đứa bé là bà dùng áo cũ của con gái cả để làm ra. Đứa bé được quấn trong chăn nhỏ ngủ rất ngon lành, mặt đỏ hồng, không ầm ĩ chút nào.
Ánh nắng ngày đông rất nhạt, cơn gió lạnh thổi qua, bà ngoại Cố Trầm thất thần nhìn về phía cổng thôn. Một lúc lâu sau mới chậm rãi quay người đi vào trong nhà.
Cố Trầm lặng lẽ thở dài một tiếng, dẫn Chung Ly Toại về nhà, từ đằng xa đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt. Hai người về tới nhà đã thấy mấy đứa trẻ con chơi đùa trong sân rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy Cố Trầm, em họ nhà họ Cố nhanh nhảu nói: “Bác cả đang thắng đường đấy, làm hồ lô bọc đường cho bọn em. Còn bác dâu cả với các cô cũng đang tách sơn tra ngoài sân đấy ạ!”
Cố Trầm lập tức bật cười, quay đầu lại hỏi Chung Ly Toại: “Anh từng thấy hồ lô bọc đường bao giờ chưa?”
Chung Ly Toại lắc đầu.
Cố Trầm kéo Chung Ly Toại đi vào nhà bếp. Liền thấy ba Cố đúng trước nồi sắt lớn, dùng sức đảo đường trong nồi. Mẹ Cố và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443503/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.