Đầu thu, trời cao trong xanh. Cố Trầm và Chung Ly Toại lái xe thẳng tới chân núi Phong Sơn, ba mẹ Chung Ly Toại đã chờ sẵn ở đó.
Hai người mặc đồ thể thao đôi, sau lưng cũng đeo ba lô đeo núi đôi. Trông rất ra dáng.
Chung Ly Toại mỉm cười: “Ba lô nặng vậy, ba mẹ vẫn còn sức lực leo núi à?”
“Ba lô này chỉ trông có vẻ to thôi, chứ bên trong chẳng có gì cả.” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Làm cho ra dáng tí thôi.”
Cố Trầm khuyên nhủ: “Vẫn là để ba lô lên xe đi ạ. Leo núi không giống đi dạo, nếu hai bác đeo ba lô lên, ngộ nhỡ nửa đường mệt, khéo lại không có tâm trạng ngắm cảnh nữa.”
Ba mẹ Chung Ly Toại nhìn nhau, cảm thấy lời Cố Trầm nói có lý.
“Vậy chúng ta để ba lô vào xe đi?” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Nếu trên đường khát thì trên núi chắc chắn cũng có chỗ bán.”
Ba Chung Ly Toại khẽ gật đầu. Thế là hai ông bà nghe lời để lại ba lô vào xe.
“Mang máy ảnh theo đi! “Mẹ Chung Ly Toại dặn dò: “Cả nhà chúng ta hiếm khi mới ra ngoài chơi. Nhất định phải chụp nhiều ảnh chút. Về mẹ sẽ chọn ra mấy tấm đẹp treo ở trong nhà.”
Ba Chung Ly Toại nghe vậy bèn lấy máy ảnh trong ba lô ra, đeo vào người.
Cố Trầm thấy vậy, mở miệng nói: “Để cháu cầm máy ảnh cho.”
Ba Chung Ly Toại suy nghĩ, sau đó đưa máy ảnh cho Cố Trầm: “Cũng được. Cố Trầm chụp ảnh đẹp.”
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443473/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.