Bạch Khôn không phản ứng kịp, té cái bịch trên cầu thang.
Trong đầu Chu Trạch Diên nhão như tương hồ, không biết gì về tình huống hiện tại.
Chu Nhâm quay đầu lại, lạnh mặt nói: “Đi, về nhà!“
Chu Trạch Diên nghĩ thầm, giọng nói của người này rất giống ba mình nha.
Chu Nhâm thấy hắn còn đứng đó không nhúc nhích, lửa giận bùng lớn, trừng mắt định bụng mắng một trận, hai nhân viên phục vụ nghe tiếng từ bên trong chạy ra. Chu Nhâm nhất thời cảm thấy mất mặt, đưa tay kéo cánh tay con trai. Chu Trạch Diên còn chưa tỉnh, máy móc bước đi, gần như là bị tha đến xe, mở cửa, bị nhét vào chỗ ngồi phía sau.
Q7 nhanh như chớp trở lại Chu gia, từ đầu đến cuối sắc mặt Chu Nhâm cứ đen như nhọ nồi. Chu Trạch Diên thì ngược lại ngủ ngon lành, còn thi thoảng hừ hừ hai tiếng.
Chu Nhâm không chút dịu dàng kéo con trai xuống xe, lôi thẳng vào trong, tùy tiện ném giữa phòng khách.
Mặt Chu Trạch Diên bị lông dê trên thảm chọc đến là khó chịu, cuối cùng đành mở mắt, mờ mịt ngồi dậy, đứng trước mặt là một người rất quen thuộc. Chỉ có điều, vẻ mặt hiện giờ của Chu Nhâm hắn càng quen thuộc hơn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc đánh đòn, Chu Nhâm mới nhìn thẳng vào hắn, mà khi đó, trên mặt Chu Nhâm đều treo biểu cảm này.
Nói như vậy, hắn lại trở về làm Chu Trạch Diên rồi? Tốt quá đi… không đúng! Tốt cái gì mà tốt? Chu Nhâm có con trai út đã quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215354/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.