Vết máu khá dài có chút chướng mắt, Chu Nhâm nghiêm mặt, nói: “Chuẩn bị rời nhà, vậy mà còn gây chuyện, con kêu ba sao mà yên tâm được.“
Chu Trạch Diên chỉnh lại áo sơ mi nhăn nhúm, nhỏ giọng nói: “Không yên lòng thì đừng bắt con đi nữa.“
Chu Nhâm liếc hắn một cái, im lặng đứng dậy đi lên lầu.
Bỏ lại một mình Chu Trạch Diên, mặt mày nhăn nhó, sải bước đi tới salon thả người nằm lên, hai mắt nhìn lên hoa văn trên trần nhà ngây người.
Chu Nhâm quyết tâm muốn đẩy hắn ra nước ngoài, rất có thể đã lên kế hoạch từ lâu. Dù bây giờ Chu Nhâm không bắt hắn đi LSE học QTKD, tương lai cũng chỉ là sớm hay muộn, không có LSE cũng còn có những trường danh giá khác. Mà kể ra thì, sở dĩ Chu Nhâm yêu thương thiên vị Chu Trạch Tục hơn, không phải bởi vì từ nhỏ nó rất ‘ưu tú’ sao?
Hồi đầu Chu Trạch Diên luôn nghĩ, muốn cho Chu Nhâm thấy con trai út cũng không kém hắn là bao, không biết từ lúc nào dần dần phai nhạt, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Chu Nhâm, hắn không tự chủ được muốn làm tốt hơn nữa, bất kể là thi cử trên trường hay đi thực tập ở công ty, thậm chí lúc thi bằng lái mỗi lần đỗ một phần thi hắn đều muốn chia sẻ niềm vui với Chu Nhâm, rất muốn thấy ánh mắt hài lòng của Chu Nhâm.
Đây là trải nghiệm ngoài ý muốn hoàn toàn mới, nhưng hắn không thể phủ nhận, hắn rất hưởng thụ biến hóa này.
Nhưng hiện tại hắn đột nhiên thấy mâu thuẫn, hắn dù có làm tốt hơn nữa, nghiêm túc nghe lời vượt ngàn dặm đường xa đến LSE học, thì ghi điểm trong lòng Chu Nhâm cũng là Chu Trạch Tục, liên quan cái rắm gì đến hắn? Chu Trạch Diên hắn chết lâu rồi, chỉ vài năm nữa trong lòng Chu Nhâm chẳng còn lại chút gì về hắn.
Hắn nằm trên salon nghĩ ngợi lung tung một hồi, đang định gặm nhấm đau khổ, khuôn mặt Chu Nhâm chợt xuất hiện trên đầu, hai người nhìn nhau mấy giây, Chu Trạch Diên bật dậy, khô khốc kêu: “Ba ba.“
Chu Nhâm đi vòng qua sa lon, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch Diên, xé vỏ miếng urgo, động tác có mấy phần vụng về.
Chu Trạch Diên bình tĩnh nhìn động tác của y, theo bản năng nghiêng bên má bị thương ra.
Chu Nhâm dán urgo lên vết thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết theo mép dính, có lẽ chạm vào vết thương, Chu Trạch Diên nhắm tịt mắt lại.
Chu Nhâm buông tay, tầm mắt còn dừng lại trên vết thương đã dán kín, hai hàng lông mày anh tuấn hơi nhíu, mặc dù dùng loại vải có màu khá sát màu da, nhưng với làn da mịn màng của con trai, miếng dán đó vô cùng thô ráp, nhìn qua chướng mắt vô cùng.
Hai người giờ phút này gần trong gang tấc, trong lòng Chu Trạch Diên sinh ra một chút cảm giác kì quái vi diệu, nhưng không nói ra được rốt cuộc là cái gì.
Đúng lúc này, di động Chu Trạch Diên vang lên, hắn lấy ra nghe, Chu Nhâm xoay người ngồi ngay ngắn.
Là Bạch Khôn gọi tới, gã về tới quán bar thì nghe mấy người anh em kể chuyện vừa rồi.
“Khôn nhi… Tôi không sao, giờ đang ở nhà… Bọn họ thích chém thôi, đừng nghe tụi đó nói bậy…“ Chu Trạch Diên nhìn đồng hồ, “Được, lát qua.“
Chu Nhâm ngồi cạnh bên nghe, tay phải ra sức siết chặt, cầm tách trà lên để che giấu, nhìn con trai cúp điện thoại, lặng lẽ nói: “Gần đây hay đi chơi chung với Bạch Khôn?“
Chu Trạch Diên gật đầu nói: “Đúng ạ.“ Chợt nhớ hắn và Bạch Khôn còn có một có chuyện cũ đáng xấu hổ, cẩn thận nhìn Chu Nhâm, dè dặt nói: “Lần trước Bạch Khôn giúp đỡ bạn học của con, từ đó bắt đầu thân, có lúc vào quán bar của gã chơi. Đúng rồi người bạn kia của con ba cũng gặp rồi đó.“
Chu Nhâm nói: “Cái cậu có đôi mắt to dáng người cao lớn?“
Chu Trạch Diên gật đầu: “Đúng ạ, chính là bạn đó.“
Nó nơi nào cũng có mặt, Chu Nhâm nghe đến đó rồi cả chuyện của Trần Bồi Nguyên, lập tức ảo tưởng quan hệ của bọn họ càng hỗn loạn hơn, mặt lập tức đen kịt: “Ít đi mấy nơi như quán bar đó, con còn là sinh viên.“
“Quán đó làm ăn trong sạch lắm, không lộn xộn đâu.“ Chu Trạch Diên thuận miệng giải thích một câu, phát hiện ba hắn bắt đầu không giận tự uy phóng khí lạnh, dường như tức giận rồi, nên vội giải thích: “Hôm sau Bạch Khôn có kể chuyện ngày đó cho con nghe, hai đứa tụi con uống nhiều quá, đó là chuyện ngoài ý muốn.“
Chu Nhâm kiên quyết nuốt chặt những lời độc miệng không nói ra, tóm lại cả Bạch Khôn lẫn Trần Bồi Nguyên đều là những kẻ bụng dạ xấu xa.
Chu Trạch Diên thận trọng nói: “Ba ba, con muốn ra ngoài một lát.“ Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Con nhất định sẽ về đúng giờ.“
Chu Nhâm tất nhiên biết hắn muốn đi gặp Bạch Khôn, mặt lạnh hẳn đi: “Không được đi, về phòng đọc sách, con còn phải chuẩn bị thi trao đổi sinh.“
Chu Trạch Diên mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết Chu Nhâm nói như vậy, thì chính là không thương lượng, không thể làm gì khác đành phải cúi đầu như đưa đám lên lầu.
Chu Nhâm nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh, trong miệng tràn đầy nỗi chua sót lạnh lẽo.
Đoàn giao lưu LSE ở lại B đại 2 tuần để phỏng vấn, cuối tháng Chín phải trở về nước Anh, đoàn họ trước khi đi bên hội sinh viên đặc biệt tổ chức buổi lễ tiễn đưa.
Chu Trạch Diên vốn chả hứng thú với chuyện này, nhưng Trần Bồi Nguyên là ủy viên bên hội SV, cứng rắn lôi kéo hắn đi vô giúp vui.
Chu Trạch Diên không ngờ sẽ gặp lại Vu Thức Khiêm nhanh như vậy.
Vu Thức Khiêm cùng giảng viên dẫn đoàn LSE là tiến sĩ Cooper đứng ở một góc hội trường nói chuyện với nhau, thấy Chu Trạch Diên ông nói gì đó với người kia, sau đó đi tới.
Chu Trạch Diên nói: “Chú Vu, đây là?“
Vu Thức Khiêm cười nói: “Lần này vẫn tới gặp bạn.“
Chu Trạch Diên chợt nói: “Bạn của chú chính là tiến sĩ Cooper?“
Vu Thức Khiêm nói: “Chú và hắn ngày xưa từng là bạn cùng phòng.“
Chu Trạch Diên vô cùng kinh hãi: “Chú tốt nghiệp trường LSE?“
Vu Thức Khiêm cười cười, nói: “Cooper sắp phải về nước, hắn đặc biệt kêu chú tới gặp mặt những học sinh của hắn — cũng là đàn em của chú.“
Trần Bồi Nguyên từ xa gọi Chu Trạch Diên qua đó, cậu và một nam sinh khác đang treo băng rôn trên bục. Chu Trạch Diên đành phải chào Vu Thức Khiêm, chạy tới giúp bọn họ.
Treo xong băng rôn, Chu Trạch Diên từ trên thang nhảy xuống, phóng mắt nhìn phía xa, Cooper đang giới thiệu Vu Thức Khiêm cho nhóm sinh viên LSE, không biết Vu Thức Khiêm nói cái gì, mấy người trẻ tuổi kia cười rộ lên đầy vui vẻ.
“Cậu nhìn gì đấy?“ Trần Bồi Nguyên cũng nhìn theo hướng đó.
Chu Trạch Diên sờ sờ cổ, nói: “Không có gì.“
Trần Bồi Nguyên nói: “Đang nhìn chú đẹp trai kia à? Dáng dấp không tệ nha.“
Chu Trạch Diên nhìn cậu đầy khinh bỉ: “Lau nước miếng đi, phải tôn kính trưởng bối!“
Trần Bồi Nguyên xí một tiếng: “Xem một chút thì sao! Nếu khen người ta đẹp trai mà là không tôn kính, cậu còn suốt ngày nói ba cậu đẹp trai nhất vũ trụ đó.“
Chu Trạch Diên nói: “Bởi vì ba tôi mới thật sự đẹp trai được không!“
Trần Bồi Nguyên vừa thu thang vừa quay đầu cười nhạo hắn: “Chu thiếu gia, đừng nói là cậu thầm mến ba mình nha?“
Chu Trạch Diên không nể nang gì đạp cậu một phát, mắng: “Cút!“
Trần Bồi Nguyên gấp thang xong, cố ra vẻ thâm tình nhìn Chu Trạch Diên, nói: “Tớ rất nghiêm túc, trong số những người tớ quen biết, cậu là người duy nhất sùng bái quá mức bình thường cha mình, Freud nói đó là phức cảm Oedipus-Electra (1).”
Chu Trạch Diên cau mày nói: “Đó là cái gì?“
Trần Bồi Nguyên vác thang trên vai, cười haha không biết sống chết nói: “Tục xưng, gọi là luyến phụ.“ Sau đó không hề ngoài dự đoán cậu bị Chu Trạch Diên cấu véo một trận.
Sau khi buổi lễ bắt đầu, Chu Trạch Diên lặng lẽ chuồn ra ngoài, hắn và những người này cũng không quen lắm, cưỡng ép đợi trong đó không phải ý hay.
Ra tới lối đi, hắn và Vu Thức Khiêm chạm mặt, hiển nhiên Vu Thức Khiêm cũng định thừa dịp không ai chú ý thì lặng lẽ rời đi. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, người trước người sau đi ra ngoài.
Lúc này cũng sắp đến trưa, Chu Trạch Diên liền nói muốn mời Vu Thức Khiêm đi ăn trưa, Vu Thức Khiêm nhìn đồng hồ một chút, nói: “Nhưng nên ăn đơn giản một chút, hai rưỡi chú còn một cuộc họp.“
Tầm giờ này, đa số nhà hàng hẳn không còn chỗ, đi qua đó ước chừng phải chờ, Chu Trạch Diên suy nghĩ một lát, nói: “Hồi hè cháu thường đi một nhà hàng Pháp, đồ ăn cũng không tệ lắm, quan trọng là vị trí vắng vẻ, buổi tối khá đông, buổi trưa thường thường chỉ kín phân nửa.“ Khi đó hắn theo Chu Nhâm thực tập, cơm trưa luôn ăn trễ, nhà hàng này cách công ty khoảng 10p đi bộ, lại còn do trợ lý Chu Nhâm giới thiệu.
Trên đường bị tắc xe một lát, lúc Chu Trạch Diên và Vu Thức Khiêm đi tới nhà hàng đã hơn 12 giờ, trong nhà hàng quả nhiên bàn trống còn phân nửa.
Hai người ngồi vào bàn, Vu Thức Khiêm nhận lấy thực đơn mở ra, chờ Chu Trạch Diên gọi món xong, nói với người phục vụ: “Tôi cũng giống cậu ấy.“
Bồi bàn nhanh chóng ghi nhớ, đang định rời đi, Vu Thức Khiêm gọi cậu ta lại: “Thêm một phần kem ly nhé? Trạch Tục, con thích vị gì?“
Chu Trạch Diên lập tức đáp: “Vani!“ (2)
Ngồi trên sa lon đặt ở một góc nhà hàng, trợ lý do dự nhìn Chu Nhâm mấy lần, mới nói: “Chu tổng, chúng ta không qua chào hỏi Phó thị trưởng Vu và Trạch Tục sao?“
===================================
CHÚ THÍCH:
1/ Phức cảm Oedipus-Electra:
* Theo thần thoại Hy Lạp,
Oedipus là con trai của vua
Laius và hoàng hậu Jocasta
thành Thebes. Trước khi
Oedipus ra đời, có một lời sấm tiên đoán rằng chàng sẽ giết vua cha và cưới mẹ mình. Vì vậy, vua và hoàng hậu bàn nhau phải giết Oedipus để tránh hậu họa như sấm truyền.
Thế nhưng, cuối cùng Oedipus thoát chết và được một người khác nuôi. Khi chàng lớn lên thì xứ Thebes gặp một tai họa lớn, có một con sphinx (nhân sư –quái vật đầu người mình sư tử) quái ác thường ra một câu đố oái oăm, ai không trả lời được sẽ bị nó xé xác. Nghe tin vua Laius đi tới trả lời câu hỏi của nó và gặp Oedipus. Cha con không biết nhau, trong lúc tranh cãi về hướng đi, Oedipus ra ra tay giết chết cha và cậu mình (anh của hoàng hậu Jocasta). Oedipus gặp nhân sư, nó hỏi: “Con gì sáng đi bằng 4 chân, trưa đi bằng 2 chân, tối đi bằng 3 chân?” Oedipus đáp ngay: “Đó là con người”. Con nhân sư bị thua, nó đổ mình xuống mà chết.
Hoàng hậu Jocasta nhờ mang chiếc vòng thanh xuân nên vẫn giữ được sự trẻ trung và nhan sắc của mình. Oedipus về sau gặp và cưới Jocasta mà không hay biết đó chính là mẹ mình rồi lên ngôi vua xứ Thebes. Lời nguyền về việc Oedipus giết cha, cưới mẹ hoàn tất mà cả chàng và mẹ mình đều không hay biết.
Ngày kia, một hầu cận già của vua Laius cho biết Oedipus là kẻ giết vua cha. Oedipus đau khổ, hoàng hậu Jocasta tự tử. Oedipus lấy cái trâm trên đầu hoàng hậu chọc mù mắt mình và lặng lẽ bỏ đi. Oedipus sống trong sự đau khổ cho đến khi lìa đời.
* Electra là tên một nữ nhân vật Hy Lạp giết mẹ để trả thù cho cha mình là Agamemnon đã bị chính mẹ mình ám sát.
* Mặc cảm Ơ-đíp (Oedipus complex) giải thích các cảm
xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham muốn tình dục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình (nghĩa là trẻ trai sẽ có hấp dẫn với mẹ chúng, và trẻ gái có hấp dẫn với cha chúng). Sigmund Freud, người đã đặt ra từ này, tin rằng mặc cảm Ơ-đíp là một ham muốn bố mẹ có ở cả trẻ trai và trẻ gái; Freud bỏ qua từ “mặc cảm Electra” do Carl Gustav Jung đưa ra để chỉ mặc cảm của các bé gái. Mặc cảm Ơ-đíp bắt đầu từ giai đoạn thứ 3 — độ tuổi 3–6 — của 5 giai đoạn phát triển tâm sinh lý: (i) miệng, (ii)hậu môn, (iii) dương vật, (iv) tiềm ẩn, (v) bộ phận sinh dục — theo đó các khoái cảm tình dục được bắt nguồn từ những vùng kích thích tình dục khác nhau của cơ thể đứa trẻ.
Mặc cảm Ơ-đíp đề cập đến
quan hệ tình dục và mong muốn được chia sẻ giữa con trai và mẹ của mình, cảm xúc này không bắt buộc phải có ở 2 chiều.
2/search raw thì ra vani, qt dịch thành hương thảo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]