Kem vani được mang lên, Vu Thức Khiêm đưa đến đặt trước mặt Chu Trạch Diên, nói: “Từ nãy đã muốn hỏi con, trên mặt bị gì vậy?“
“Không cẩn thận bị xước.“ Chu Trạch Diên cọ má, cảm thấy chỗ dán urgo có chút không thoải mái.
Vu Thức Khiêm nhìn hắn múc một muỗng kem lớn đút vào miệng, mỉm cười nói: “Nghe Cooper nói con nộp đơn trao xin học bổng trao đổi sinh viên với trường LSE, xem ra chú có thể sắp thành đàn anh của con rồi.“
Chu Trạch Diên nghe được chuyện này, sắc mặt hơi ảm đạm, nói: “Có thể trở thành sinh viên cùng trường với chú, đó là vinh hạnh của con.“
Vu Thức Khiêm thu lại nụ cười, hỏi: “Nhìn dáng vẻ của con thế này, dường như không muốn đi?“
Chu Trạch Diên đáp: “Nếu như để thư thả vài năm thì tốt quá, bây giờ con căn bản chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cho nên thấy đường đột quá.“
Vu Thức Khiêm nói: “Cha con hi vọng con đi?“
Chu Trạch Diên buồn thiu gật đầu, Vu Thức Khiểm hiểu ra, nói:“Chỉ tiêu tuyển sinh hàng năm của LSE rất hạn chế, bây giờ là cơ hội hiếm có, nếu chú là y, cũng sẽ động viên con đi.“
Chu Trạch Diên hoàn toàn coi ông như bậc cha chú mà trút bầu tâm sự, “Ba con nếu như chỉ là khích lệ thì tốt, nhưng ông ấy bắt con phải đi. Con cảm thấy, ý của y và chú không giống nhau, nếu như con không đủ xuất sắc cùng ưu tú, vậy đứa con trai này đối với y, chẳng có ý nghĩa gì.“
Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215338/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.