Bốn người La Duy trao đổi trong thư phòng suốt một đêm, ngày hôm sau, La Duy phải đến điện Kim Loan, mà ba người Tạ Ngữ phải bắt đầu xuất phát, đến Nam Chiếu, Bắc Yến và Đông Thương. La Duy ngồi trên chiếc ghế đen trước ngự án, đây là lần đầu tiên y chủ trì triều chính, không ít người không hiểu rõ La Duy, mang tâm trạng chờ trò cười, chờ vị nhiếp chính Cẩm thân vương xấu mặt. La Duy cũng biết họ nghĩ gì, nhưng y không có kiên nhẫn lấy lòng những vị đại thần kia. Không khí này khiến Triệu Phúc đi theo La Duy cảm giác có chút xa lạ, nhìn La Duy liên tục hỏi vài câu, chúng thần không có một ai mở miệng đáp lời, Triệu Phúc liền lo lắng nhìn về phía La Duy, các đại thần này không phục y rồi. La Duy lại đợi một lát, vẫn không thấy có người mở miệng, liền quay ra ngoài điện hô: “Người đâu.” Một đội điện tiền võ sĩ bước vào. La Duy chỉ Khâu Triệt đứng dưới: “Lôi lão ra ngoài!” Khâu Triệt hiện là hữu tướng Bình Chương triều, đến tận khi bị hai điện tiền võ sĩ khóa hai cánh tay mới kịp phản ứng lại, cao giọng nói với La Duy: “Vương gia, hạ quan có tội gì?!” La Duy nói: “Vừa rồi ta hỏi nhiều như vậy, tất cả đều phải do ngươi trả lời, nhưng một câu ngươi cũng không đáp được, vậy thì ta còn giữ ngươi lại triều đình làm gì?” Khâu Triệt không ngờ La Duy dám xuống tay với mình, lại định kêu to. “Bịt miệng lại, kéo ra ngoài đánh cho ta!” La Duy không cho Khâu Triệt có cơ hội mở miệng thêm lần nữa. Cả điện văn võ trơ mắt nhìn hữu tướng Khâu Triệt bị hai võ sĩ to bự lôi ra ngoài. “Vương gia!” Một đại thần định bất bình thay cho Khâu Triệt. La Duy nhìn đại nhần này, là bè lũ với Khâu Triệt, liền nói với các võ sĩ còn ở trong điện: “Kéo ra ngoài!” Liên tục sáu đại thần định lên tiếng vì Khâu Triệt bị lôi ra ngoài. La Duy lạnh lùng nhìn chúng thần trên điện: “Còn có ai muốn cầu tình?” Ngoài điện truyền đến tiếng gậy gộc đánh vào da thịt, người bị đánh bị trói chân tay, bịt miệng, người trong điện chỉ có thể nghe được tiếng roi quất nặng nề. La Duy đợi trong chốc lát, không kêu dừng hành hình mà nói với chúng thần trong điện: “Hiện tại quốc sự như thế, chúng ta phải dụng binh nhiều chỗ, ta không có tâm tình nghe những lời không liên quan đến triều chính. Ta cũng không ép các ngươi, nếu có lòng cống hiến vì đất nước thì ở lại, nếu không có ý định hoặc không có bản lĩnh thì cứ đi, ta tuyệt đối không trách tội.” Chúng thần chỉ cúi đầu đứng thẳng, không một ai rời đi. La Duy lại đợi một lát mới nói: “Ta đã cho chư vị cơ hội, không ai đi, vậy sau này nếu có hai lòng, gây bất lợi, bị ta bắt được, các ngươi cũng đừng trách ta độc ác. Hình phạt không hơn đại phu, những lời này đối với ta là vô dụng!” Trữ Phi là người đứng lên đầu tiên. Theo sau Trữ Phi là Cố Lại, môn sinh của La Tri Thu. Sau đó là Lục Bộ (*) Thượng Thư. “Thần tuân lệnh vương gia.” Cuối cùng chúng thần cùng nhau lễ bái La Duy. “Đứng lên đi.” La Duy nâng tay: “Chúng ta tiếp tục nghị sự.” Lúc này một điện tiền võ sĩ vào bẩm báo: “Vương gia, Khâu Triệt đã chết.” Chúng thần không ít người kinh hoàng, đường đường hữu tướng của một quốc gia, vậy mà cứ thế bị đánh chết trước điện Kim Loan? “Không ngờ lão yếu ớt như vậy.” La Duy lại chỉ lạnh giọng nói một câu, lệnh cho thái giám truyền chỉ: “Đi truyền lệnh cho Triệu đại tướng quân, Khâu Triệt làm quan chỉ lo việc riêng, bị đánh chết trước điện, lệnh Triệu tướng quân phái binh niêm phong Khâu phủ.” “Nô tài tuân lệnh.” Thái giám truyền chỉ vội chạy đi. “Những ai từng quen biết Khâu Triệt…” La Duy nói với chúng thần: “…Thì sau này hãy quên người đó đi, đừng ép ta xử liên lụy, đến khi người chết quá nhiều thì các ngươi đừng nói ta bất nhân.” Chúng thần có người của Khâu đảng, hai chân đều run run. La Duy hành động rất nhanh, giết Thường Lăng, binh lính thượng đô hiện đều nằm trong tay y. Hôm nay, binh lính thượng đô và vùng lân cận đều doTriệu Hạc Niên chỉ huy, bọn họ không ai có binh trong tay, không thể chống lại những người này. Vốn bọn họ còn tưởng rằng La Duy được La Tri Thu dạy dỗ, cách làm việc hẳn sẽ tương tự La Tri Thu, chuyện gì cũng phải nói đến chữ lý, xứng một chữ hiền. Không ngờ La Duy lại là một kẻ chẳng cần thanh danh, xuống tay vô tình. Hiện tại nếu làm trái ý La Duy thì chính là tìm đường chết. “Vương bá phụ.” La Duy thấy chúng thần không ai lên tiếng mới gọi Binh bộ Vương thượng thư. Vương thượng thư bước ra khỏi hàng, nay ông không coi La Duy như con cháu nữa, La Duy giờ là quân, còn ông là thần. Buổi thượng triều này tan muộn hơn cả lúc Long Huyền còn ở đây. La Duy tuy rằng độc đoán, nhưng y biết quốc gia to như vậy, một mình y không có khả năng lo chu đáo, y cần người giúp mình, cho nên khi nghị sự, La Duy vẫn thu hồi vẻ lạnh lùng ban đầu, tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ. Mà thượng đô hôm nay, bảy đại trạch bị kê biên tài sản, những kẻ xưa kia quần là áo lượt, sống an nhàn sung sướng bị binh lính dùng dây thừng xâu thành một chuỗi, dạo phố thị chúng nơi đầu đường nhộn nhạo, đi thẳng tới đại lao Hình bộ. Thượng đô trong thời gian ngắn đã khiến nhân tâm hoảng sợ. Triệu Hạc Niên chỉ đạo các thuộc hạ xử trí bảy nhà quan lại kia, rồi vội vàng tiến cung phục mệnh La Duy, không ngờ mãi đến buổi chiều La Duy mới bãi triều, khiến Triệu Hạc Niên chờ ở Y Cẩm viên mất một canh giờ. La Duy mang theo Lục Bộ Thượng Thư và Trữ Phi trở về, vừa vào viện, chưa kịp xuống kiệu đã thấy Triệu Hạc Niên qua đón: “Mọi việc xong xuôi hết rồi chứ ạ?” “Ừ.” Triệu Hạc Niên nói: “Lần này bắt được cả nghìn người, vương gia, ngươi đinh xử lý những người này ra sao?” Hình bộ Tưởng thượng thư vội nói: “Thẩm tra rồi lưu đày.” “Thẩm tra?” La Duy được hai tiểu thái giám đỡ xuống kiệu: “Nhiều người như vậy, ngài định thẩm tra tới khi nào?” Tưởng thượng thư nói: “Vậy ý vương gia là…?” La Duy vung tay: “Giết đi.” “Giết?” Tưởng thượng thư lập tức nói: “Bọn họ tội không đáng chết mà.” “Nếu bây giờ ta không độc ác một chút, thì sau này còn phải tốn nhiều sức trên triều.” La Duy nói: “Loạn thế dùng khuôn phép, lúc nguy cấp cũng vậy.” Chuyện này ngay cả Triệu Hạc Niên cũng phải tặc lưỡi: “Như vậy có ổn không? Ngươi giết nhiều như vậy, muốn bị bêu danh à!” “Con vốn chẳng có tiếng tốt gì.” La Duy cất bước về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: “Mắng thì cứ mắng đi.” “Vậy…” Tưởng Thượng Thư hỏi: “Lúc nào thì hành hình?” “Sớm mai là được.” La Duy nói rồi nhìn về phía Hộ bộ Thượng Thư: “Ngươi lệnh cho thủ hạ đắc lực đi thăm dò bảy phủ này, tài vật toàn bộ sung vào quân tư, sau đó lập danh sách đưa ta xem.” “Hạ quan rõ.” Hộ bộ thượng thư vội tuân lệnh. “Chúng ta vào nhà bàn lại đi.” La Duy nói rồi quay lại nhìn những bông tuyết thoáng rơi, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là tuyết rơi đến khi nào đây?” Chú thích: (*)Lục bộ gồm: -Lại bộ lo phong tước, xét công trạng -Lễ bộ lo lễ nghi, tế tự -Hộ bộ giữ ruộng đất, nhân khẩu -Binh bộ lo việc nhà binh, quốc phòng -Hình bộ lo việc luật lệ, hình phạt án tù -Công bộ lo việc xây dựng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]