La Duy không nói nữa, nhưng Long Tường đã bị y chọc thẹn quá hóa giận, mục đích của y đã đạt được rồi, cho nên La Duy nói với Long Tường: “Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.” Sau đó, mang theo năm người Long Thập nghênh ngang bỏ đi.
Long Huyền tiễn La Duy xong, thấy Long Tường quỳ gối ngay dưới bậc thang đại điện Trường Minh.
“Ngươi…” Long Huyền nói: “Ngươi muốn tự làm khó mình hay sao?”
Long Tường nặng nề dập đầu trước Long Huyền: “Hoàng huynh!” Hắn lớn tiếng nói với Long Huyền: “Huynh cũng thấy La Duy nói đệ thế nào rồi đấy, nếu đệ không ra chiến trường một chuyến, không thể thắng trận trở về để y sang mắt ra, thì đệ còn có mặt mũi nào ở thượng đô nữa?!”
“La Duy lúc nào chả ăn nói như thế.” Long Huyền nói: “Ngươi đừng để ý là được.”
“Đệ cũng muốn không để ý đến y.” Long Tường nói: “Nhưng lời y nói là thật!”
“Ngươi!” Long Huyền có chút bất đắc dĩ: “La Duy nói chuyện khó nghe, ngươi cho rằng y nói thật đấy à? Ngươi nghĩ y đang mắng ngươi? Long Tường, suốt ngày ngươi cứ nghĩ cái gì thế hả?”
“Đệ là tướng quân…” Long Tường giờ phút này chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thế nhưng đệ chưa từng ra chiến trường, một kẻ chưa từng đánh trận, thì liệu có tư cách gì để xưng là tướng quân?”
“Ngươi là Dụ thân vương của Đại Chu!” Long Huyền nói: “Ngươi là tướng quân cái gì chứ?”
“Nhưng đời này đệ chỉ mong được làm tướng!” Long Tường cãi lại: “Chức vương gia này đệ không làm cũng được!”
“Đồ hỗn láo!” Long Huyền thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313462/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.