Thông báo La Duy đến chưa được truyền vào, Long Huyền đã nghe tiếng La Duy cầu kiến, trong lòng lại bùng lên lửa giận, y vẫn còn bị thương, chạy đến đây làm gì? Y vẫn để năm Long kỵ vệ kia vào mắt? Hắn chạm vào một chút cũng không được ư?
“Bệ hạ?” Đại thái giám vào thông bẩm cho La Duy không dám ngẩng đầu lên, đợi một lúc không thấy Long Huyền nói gì, đành phải gọi Long Huyền một tiếng.
Long Huyền nặng nề thở dài, đứng lên nói với chúng thần nghị chính: “Các ngươi chờ trẫm một chút.” Nói rồi, Long Huyền bước xuống bậc ngọc, đi ra ngoài.
Thấy Long Huyền tự ra ngoài gặp La Duy, quần thần trong điện ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng có đủ loại suy nghĩ.
Tạ Ngữ chợt lóe nét u sầu, nhưng chỉ cúi đầu đứng đó, giờ đây hắn không được phép nghĩ nhiều.
Khi La Duy nhìn thấy Long Huyền ra khỏi điện thì chợt sửng sốt, y không ngờ Long Huyền lại tự bước ra.
“Bây giờ ngươi có thể xuống giường rồi?” Nhìn thấy La Duy đứng chờ mình, sắc mặt Long Huyền càng trở nên khó coi, chưa tới trước mặt La Duy đã nói: “Có chuyện gì mà ngươi phải tự đến đây?”
La Duy định hành lễ với Long Huyền.
“Đủ rồi.” Long Huyền đi nhanh đến trước mặt La Duy, đặt tay lên vai y, để y không có cách nào hành lễ với mình: “Miệng vết thương đã khép chưa?” Hắn hỏi: “Không đau nữa chứ?”
Ngụy thái y và Triệu Phúc lúc này đều buông tay lui xuống, nhìn vào mắt Long Huyền, họ đều thấy có gì đó khiếp sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313461/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.