Đêm hôm sau thượng đô vẫn đổ mưa phùn, gió đầu xuân chợt ấm chợt lạnh, đưa tới từng đợt hương hoa.
La Duy ra khỏi cửa lớn tướng phủ, nhìn thấy Long Huyền đang ở ngoài cửa chờ y.
“Về cung cùng ta nào.” Long Huyền nói với La Duy: “Ta đã lệnh cho Ngụy thái y vào cung.”
“Đi thôi.” La Duy đi tới trước mặt Long Huyền, nhìn chiếc xe ngựa phía sau Long Huyền: “Không phải bệ hạ muốn hai ta cùng ngồi một xe trở về chứ?”
“Ngồi cùng nhau cũng không sao.” Long Huyền nói.
“Thần không dám.” La Duy nói: “Đây là xe của đế vương, thần phúc bạc, sợ ngồi sau giảm thọ.”
“Vậy ngươi lên xe kia đi.” Long Huyền nhìn các đại thần tiễn hắn ra khỏi cửa phủ, một đám đều cúi đầu đứng trang nghiêm, vờ như không nghe thấy hắn và La Duy nói với nhau những gì.
La Duy nhìn hai chiếc xe ngựa.
Long Huyền nhìn La Duy lên xe rồi mới đánh xe đuổi theo: “Đi thôi.”
Thái giám tư lễ vội hô: “Khởi giá hồi cung!”
“Thần cung tiễn bệ hạ!” La Tri Thu cầm đầu các thần tử, cùng nhau quỳ xuống đất tiễn đưa.
Phó Hoa cùng hai con dâu đứng ở cửa, nay La Duy thân phận khác biệt, ba người chỉ là phu nhân trong nhà, không thể tùy tiện gặp mặt La Duy, chỉ có thể nhân lúc này tiễn đưa, nép trong cửa trộm nhìn La Duy một chút.
“Gầy quá.” Phó Hoa nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài một chuyến, lại gầy hẳn đi.”
Diệp Tú và Hứa Nguyệt Diệu đều rơi lệ, các nam nhân còn không có cách nào, phụ nữ như các nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313420/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.