Trong cung nơi nơi đều là binh tướng, Mạc Hoàn Tang một tay ôm La Duy, một tay vung ra đoạt trường thương của một quân sĩ. Người này thậm chí không cần Vệ Lam động thủ, chỉ cần một mình gã cũng đủ để các binh tướng phải xuống Hoàng Tuyền. 
Nhìn Mạc Hoàn Tang giết người, La Duy rốt cục bắt đầu hiểu rõ, vì sao khi đó tại Thiên Thủy Nguyên, nếu không phải Long Huyền dùng kế, thì đại quân ba nước sẽ đều chẳng làm gì được Mạc Hoàn Tang. Mạng người trong tay Mạc Hoàn Tang trở nên vô cùng yếu ớt, không kịp kêu tiếng nào, đã bị cây thương trong tay hung thần này lướt qua, nếu không thủng bụng lòi ruột thì cũng đứt đôi người. 
“Bây giờ không bằng trước kia…” Mạc Hoàn Tang giết người xong, còn lẩm bẩm câu này. 
“Ngươi nói cái gì?” Nhìn cả đội quan binh bị mũi thương của người này chém chết, La Duy nhịn không được mà hỏi. 
“Khi ta cứu Tru Tà, thị vệ trong cung không vô dụng như thế.” Mạc Hoàn Tang giết hết, rồi chạy về phía trước, chẳng thèm liếc nhìn những kẻ đã chết dưới tay mình một chút nào. 
“Đây không phải thị vệ trong cung.” La Duy nói. 
“Ừ, có ngoài cung có quân doanh.” Mạc Hoàn Tang nói:“Cũng không được như trước đây.” 
Những người này kém hơn Ô Sương thiết kỵ khi đó rất nhiều, La Duy nghĩ đến Ô Sương thiết kỵ đã bỏ mạng tại Thiên Thủy Nguyên, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc. 
Mạc Hoàn Tang ngừng lại bên cạnh một con sông nhỏ hẹp dài, quay đầu nói với Vệ Lam:“Ngươi đưa bọn họ ra ngoài đi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313356/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.