Hoàng hôn, La Khải mang theo một đội hầu cận ra thành Ô Sương. 
Thường Lăng đứng trên thành lâu, đờ đẫn nhìn bóng dáng La Khải giục ngựa đi xa. 
“Tướng quân, ngài không đành lòng à?” 
Thường Lăng quay đầu, Phúc Vận đứng phía sau hắn. 
“Ngài nên cứng rắn hơn.” Giờ phút này, Phúc Vận không còn là kẻ thấp hèn trước mặt Long Huyền nữa, mà đầy vẻ âm trầm, nói với Thường Lăng:“Chuyện đã làm rồi, có hối hận cũng vô ích.” 
Thường Lăng quay đầu nhìn về phía bắc, giữa trời chiều, bóng dáng kia đã không còn trông thấy. 
“Tướng quân cũng mau chuẩn bị đi.” Phúc Vận nhìn dáng vẻ Thường Lăng, may mà chủ tử mình có dự kiến trước, Thường Lăng này có chỗ nào giống người tòng quân cơ chứ? Chậc chậc, còn chẳng làm việc lanh lẹ bằng hoạn quan như gã. 
Thường Lăng xoay người bước xuống thành lâu, hắn không muốn nhìn thấy thái giám này một chút nào nữa. 
Phúc Vận cười vài tiếng, chắc là thấy gã chướng mắt đây, con người ấy à, luôn luôn lừa mình dối người thôi. 
“Công công.” Một đại hán mặc đồ đen đi tới phía sau Phúc Vận. 
“Chúng ta cũng đi thôi.” Phúc Vận cũng bước xuống thành lâu,“Càng xong việc sớm, chúng ta càng có thể sớm về báo cáo kết quả.” 
Khi La Khải mang theo người tới con đê dài ở Thiên Thủy Nguyên, trời đã tối hẳn. 
Viên nha tướng trông coi đê nghe thủ hạ báo La Khải đến, vội vàng ra nghênh đón. 
La Khải không xuống ngựa, ngồi im nhận lễ của viên nha tướng này, rồi lệnh cho một hầu cận:“Những người làm công đã nghỉ rồi, bổn soái sẽ đi xem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313342/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.