Nhìn thấy thành Ô Sương một lần nữa, tâm tình La Khải vô cùng phức tạp. Nếu như biết sau khi đến thành sẽ xảy ra nhiều như vậy chuyện, biết La Duy sẽ phải đi làm con tin, thì La Khải sẽ chẳng bao giờ chiếm lấy cái thành Ô Sương này.
“Thế Nghi.” Thường Lăng đưa người ra ngoài thành nghênh đón, cách thật xa đã gọi La Khải.
La Khải cười nói với Thường Lăng:“Ngươi ra khỏi thành tiếp đón? Không có việc gì làm à?”
“Ta có thể không tới đón ngươi sao?” Thường Lăng cười:“Cho dù hôm nay ta cưới lão bà, mà biết La Thế Nghi đến đây, thì ta cũng phải ra đón ngươi trước!”
“Cút sang một bên đi!” La Khải cười mắng:“Chẳng phải ngươi đã có vài tiểu thiếp rồi hay sao? Còn muốn cưới thêm lão bà? Phải biết đủ chứ!”
“Thế Nghi.” Thường Lăng đột nhiên lại nghiêm túc:“Đại tẩu đang mang thai, ta có thể có ý nghĩ này, nhưng ngươi thì không thể.”
“Cút đi!” La Khải cười ha hả.
“Vào thành nào, đại nguyên soái của ta!” Thường Lăng cưỡi ngựa đi cùng La Khải, cười nói tiến vào thành Ô Sương.
La Khải nhìn Thường Lăng trò chuyện vui vẻ bên cạnh, cố đè ép tâm trạng cứng ngắc không vui vào sâu trong lòng.
Cho dù thành Ô Sương đã thay đổi chủ nhân, nhưng trong ngoài thành đều không có biến hóa gì lớn.
“Bây giờ chẳng còn ai làm loạn nữa.” Thường Lăng chỉ vào mấy cửa hàng và đám đông trên đường, nói với La Khải:“Ngươi xem, tất cả đều sống rất bình yên.”
Những người đi trên đường nhìn thấy đoàn người ngựa của La Khải và Thường Lăng, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313341/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.