Nhắc đến lời đồn về La Duy và Hưng Võ đế, dư luận thượng đô náo loạn xôn xao, mặc kệ Hưng Võ đế có nổi giận như thế nào, lời đồn cứ truyền miệng trong dân chúng, ra khỏi thành thượng đô, bay đi khắp trời nam đất bắc Đại Chu. 
La Duy từ lúc bị Vệ Lam gọi từ Hộ bộ về phủ, thì vẫn đóng cửa không ra, ngày hạ thoáng đã chuyển sang đông, nói là để La Duy yên tĩnh, nhưng người trong tướng phủ ai cũng lòng đầy căm phẫn, Vệ Lam hừng đông đã ra phủ, trời tối mới trở về, mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm tay đầu sỏ của lời đồn kia. 
“Không cần đâu.” La Duy nằm ở trên giường, nói với Vệ Lam đã bôn ba cả ngày bên ngoài:“Hình bộ và nha phủ thượng đô đều không tìm ra được, một mình ngươi chạy bên ngoài liệu có tìm nổi không?” 
Vệ Lam ngồi xuống bên giường, hắn quyết tâm phải bắt được tên khốn này,“Ta ở trong phủ cũng không có việc gì làm…” Vệ Lam sẽ không nói cho La Duy biết, rằng hiện tại người bên ngoài nói y thành cái dạng gì, chỉ nói với La Duy:“Nên ta ra ngoài tìm xem, cũng không mong có thể tìm thấy ngay lập tức.” 
“Hiện tại bên ngoài thế nào?” La Duy hỏi. 
“Ổn cả.” Vệ Lam nói:“Thượng đô bây giờ cũng có dân tị nạn từ phương nam.” 
“Dân tị nạn đến cả thượng đô à?” 
“Ừ.” Vệ Lam kéo lại chăn cho La Duy:“Có không ít đâu. Hôm nay ta thấy có quan binh phát cháo cho mọi người.” 
“Không thể để có người chết đói ở đầu đường thượng đô được.” La 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313293/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.